Vài Lần Hồn Mộng

Chương 32: Chương 32




Một luồng ngân quang từ trong cơ thể Thương Tiêu hiện ra, cùng quấn quanh hắc khí của hắn mà chen đẩy. Ở chỗ đó giao chiến kịch liệt tới nỗi thậm chí vang lên âm thanh rung động đùng đùng. Nhược Nhất không biết một chút máu của mình có thể áp chế ma khí trong cơ thể Thương Tiêu được bao lâu, nhưng hắn cứ tiêu hao yêu lực đối kháng cùng Hồng Liên như vậy, rất nhanh, ma khí bị áp chế sẽ thoát khỏi sự giam cầm mà tỏa ra! Lòng nàng sốt ruột không thôi, xa xa chợt nghe vang lên một tiếng than nhẹ biến hóa khôn lường giống như thần chú mà cũng giống như giọng ca.

Hình dạng đám khói đen kia dần dần trở nên kỳ quái.

Thương Tiêu dứt khoát thu lại ngân quang bảo vệ bao quanh người mình, chỉ trong chốc lát ở giữa khói đen kia thở dài một tiếng rồi liền buông lỏng Thương Tiêu ra.

Sương khói chậm rãi bay đến một chỗ rất cao rồi ngưng tụ lại bộ dáng của Hồng Liên.

Lúc này, sắc mặt Hồng Liên trắng bệch như tờ giấy như trước, nhưng mà trong miệng hắn lại phát ra một hơi thở gấp nhỏ như dã thú gặp kẻ địch, ánh mắt chuyên chú mà đề phòng nhìn chằm chằm vào một chỗ trong không trung.

Tiếng ca dần dần dừng lại, mọi người theo ánh mắt hắn nhìn lại.

Chỉ thấy một vị tiên nữ giống như đang bước trên hoa sen lướt đến, tay áo nàng tung bay, dáng đi không nhanh không chậm, nhưng mà mỗi bước là mười dặm, chỉ chốc lát sau liền đi tới bên người Thương Tiêu. Nàng nhìn Thương Tiêu, từ đầu đến cuối trên mặt đều mang theo nụ cười nhàn nhạt, mà người khác nhìn lại thấy rất thư thái.

"Tiêu nhi khi nào lại trở nên vô dụng như thế này?" Lời này mặc dù mang theo ý chế nhạo, nhưng cũng làm cho người ta nghe thấy thoải mái.

Thương Tiêu trầm mặc không nói, cũng không tự giác nhìn về phía Nhược Nhất.

Thấy người tới, Nhược Nhất không khỏi cười khổ, có chút chua xót nói với Mạc Mặc: "Ngươi muốn nói đến tình địch, nàng kia mới chính là tình địch chân chính của ta."

Mạc Mặc tinh tế đánh giá Tử Đàn một phen: "Quả thật là mỹ nữ, nhưng là tất cả mỹ nữ theo cái nhìn của ta đến cũng không quá như thế."

"Đó là bởi vì ngươi không phải nam nhân chân chính."

Lời của Nhược Nhất còn chưa nói xong, Hồng Liên đột nhiên rít lên một tiếng, mặt đất mãnh liệt bốc hơi tỏa lên vô số luồn khí màu đen. Chúng nó chậm rãi ngưng tụ thành hình, nhanh chóng đánh tới mọi người đang ở không trung.

"Dựa sát vào nhau!" Mạc Mặc hô lên một tiếng mắng, lập tức ngưng tụ một cái kết giới, bảo hộ chính mình cùng Nhược Nhất vào bên trong, "Đây đều là những quái vật gì! Nhiều ít chính xác là bao nhiêu? Nhiều như vậy, tay có đánh cũng sẽ mỏi chết thôi, chúng ta có chạy không.”

Nhược Nhất không có đáp lời nói của Mạc Mặc, vẻ mặt ngưng trọng lẩm bẩm nói: "Ma khí đã thấm lên ngày càng nghiêm trọng như vậy sao?" Hơn nữa Hồng Liên này còn có thể gọi được ma khí, hắn rốt cuộc là ai…

Tử Đàn hơi cong môi nói: "Chỉ có bấy nhiêu trò hề đó mà muốn đối phó với ta sao?" Nói xong, ngón tay nhỏ khẽ nhúc nhích, liền niệm thần chú.

Mạc Mặc thấy hành động của nàng ta, cười nhẹ một tiếng: "Yêu quái nhiều như vậy, có là đại la thần tiên chỉ dùng một cái chú ngữ cũng giải quyết không. . . . . . . . . . . ."

Ánh sáng hiện lên, phần lớn quái vật do ma khí ngưng tụ nên trong nháy mắt hóa thành sương khói. Phiêu tán dưới chân mọi người, nhìn phía dưới chính là một mảnh đất mông lung của Anh Lương Sơn. Mạc Mặc kinh ngạc nhìn chằm chằm Tử Đàn, nhỏ giọng hỏi Nhược Nhất: "Đây lại là cái quái vật gì?"

Nhược Nhất cười khổ.

Yêu ma phía dưới đều bị tiêu diệt, Hồng Liên xoay người liền muốn chạy trốn, đôi mặt tinh tường của Tử Đàn ngưng trọng, một yêu lực sắc bén chém thẳng về phía hắn. Mọi người chỉ thấy tia sáng màu đỏ chợt lóe lên, cùng với một tiếng nổ vang, không trung lập tức nổi lên một làn khói trắng.

Hồng Liên không bị một chút tổn thương nào từ đám sương mù trắng nhảy ra, khói đen phía dưới phiêu tán cuốn thành một đoàn mây đen bao lấy Hồng Liên, nhanh chóng bỏ chạy ra xa.

Mặt mày Tử Đàn nghiêm túc, phi thân muốn truy đuổi, mới vừa bay qua tầng sương trắng liền bị một vật thể bám trụ vào thân hình. Nàng quay đầu lạnh lùng nói: "Chỉ là có gương mặt giống nhau mà thôi, đây là ma khí hóa ma vật, ngươi vì cái gì lại ngốc đến như vậy?"

Thấy vật thể bám trụ vào Tử Đàn, sắc mặt Nhược Nhất thay đổi, không khỏi hô nhỏ: "Nguyệt Hoàng!"

Nguyệt Hoàng vốn đã là cực kỳ suy yếu, hiện tại lại thay Hồng Liên nhận một kích của Tử Đàn, thương tích lại trở nên cực kỳ nặng, nhưng mà nàng vẫn lại gắt gao cắn chặt xiêm y Tử Đàn, mặc dù cánh đã muốn không dang ra nổi, cũng không làm cho nàng ta tiếp tục đuổi giết Hồng Liên.

Tử Đàn nhíu mi nâng tay, một chưởng đánh nàng ta ngất, một thanh âm lãnh đạm vang lên: "Đàn nhi, thôi."

Tử Đàn nhíu mày, nhìn phía Thương Tiêu: "Hiện giờ ngươi mềm lòng, không nhẫn tâm, ngày khác thứ này hấp thu càng nhiều ma khí biến hóa thành thiên ma, ngươi khóc một mình đi."

Thương Tiêu chỉ nói: "Hôm nay buông tha cho hắn, ngày khác ta sẽ tự tay chém chết hắn."

Tử Đàn nhìn thấy thần sắc kiên định trong đôi mắt của Thương Tiêu, khẽ thở dài. Quét mắt nhìn về góc áo của mình đang bị Nguyệt Hoàng cắn chặt, bất đắc dĩ cười: "Thật là dường như muốn biến ta thành một người phụ nữ độc ác. Thôi thôi, ta thấy các ngươi hôm nay đều đã biến thành cực kỳ chật vật. Trước hết nên nghỉ ngơi một chút đi. "Ánh mắt nàng lưu chuyển, cuối cùng dừng lại ở trên mặt Mạc Mặc, hơi cười nói, "Nhược Nhất, vị này chính là. . . . . ."

Nhược Nhất còn chưa trả lời, Mạc Mặc ngang ngược đem Nhược Nhất ôm chặt, tranh nói trước: "Chính là vị hôn phu."

Tử Đàn lại là ngẩn ra, có chút kinh ngạc nhìn lướt qua Nhược Nhất, lại nhìn nhìn sắc mặt trầm của Thương Tiêu. Im lặng một hồi lâu mới nói: "Nơi này không phải là nơi nói chuyện phiếm, trước hết chúng ta vẫn nên đi xuống đi."

. . . . . . . . . . . . . . . . . .

Mọi người vừa xuống tới mặt đất, Nguyệt Hoàng liền vô lực xụi lơ trên, đã chết ngất từ lâu, mà mỏ nhọn của nàng ta vẫn cắn chặt góc áo Tử Đàn như trước. Một chút cũng không thả lỏng.

Nhược Nhất vội vàng chạy tới bên người Nguyệt Hoàng, xem xét thương thế của nàng, chỉ thấy cả người nàng thấm ra những giọt máu nhỏ. Lông chim vốn ánh vàng rực rỡ lúc này cũng không còn phát sáng nữa. Nguyệt Hoàng vốn là một con phượng hoàng chói lọi vậy mà…

Nhược Nhất đang thở dài, chợt nghe Tử Đàn thấp giọng than nhẹ: "Ai, thiệt đáng thương cho bộ lông chồn tuyết mới này của ta." Khóe miệng của Nhược Nhất giật giật hai cái, lại chợt nghe phía sau có tiếng trẻ con gào khóc, "Oa oa oa", khóc làm ầm ỉ không thôi.

Mọi người theo tiếng khóc nhìn lại, chỉ thấy hai môn đồ mặc áo xanh của Anh Lương bó tay không có biện pháp nhìn chằm chằm chằm vào một vật gì đó.

Nhược Nhất tập trung nhìn vào mới phát hiện, đúng là đầu của Anh Lương Chủ!

Nàng sợ hãi nhảy dựng lên, lại nhìn kỹ mới phát hiện là Anh Lương Chủ bị chôn ở dưới đất, chỉ chừa một cái đầu béo ú ở bên ngoài gào thét: "Hoàng Nhi nàng gạt ta! Nàng gạt ta! Nàng nói chôn nàng dưới đất nàng sẽ càng dễ dàng có thể bình phục, thế nhưng ta liền bị lừa, đào xong rồi, nàng liền trói ta rồi đem ta chôn ở bên trong."

"Phốc." Mạc Mặc không chút khách khí nở nụ cười.

Đôi mày của Tử Đàn mang ý cười nói với đám môn đồ Anh Lương đang ở cạnh: "Sao không đào hắn lên?"

Trong đó một đồng tử mặc áo xanh đi qua hành lễ với Từ Đàn, buồn rầu nói: "Nguyệt Hoàng sư tỷ hạ phép giam cầm trong lòng đất, với pháp lực như đệ thực không giải được."

Đầu ngón tay của Tử Đàn vừa động, chung quanh đầu Anh Lương Chủ chợt lóe sáng kim quang: "Đào đi, lần này nhất định có thể đào hắn lên được."

Nhược Nhất cảm thấy buồn cười rất nhiều, lại vì Nguyệt Hoàng mà cảm thấy chua xót trong lòng.

Nàng hao tổn tâm sức như vậy, chính là vì cứu cái tên nam tử Hồng Liên kia sao? Thế nhưng cái tên nam tử kia sau được nàng ta liều mình cứu mạng, ngay cả một cái ngoái đầu nhìn lại cũng không bố thí cho nàng ta. Cũng có lẽ, tên nam tử kia căn bản là không có được ý thức của chính bản thân mình, hoàn toàn bị ma khí điều khiển. . . . . .

Nhược Nhất nghĩ: Nguyệt Hoàng, nếu nàng biết rằng người yêu mà nàng trăm cay nghìn đắng tìm kiếm trở thành một ma đầu gieo hại cho chúng sinh, vậy tình yêu của nàng sẽ ra sao đây?

Bên này nàng còn đang suy nghĩ, bên kia Anh Lương Chủ đã được đào lên thất tha thất thểu chạy đến bên người Nguyệt Hoàng, hắn vừa thấy trên người Nguyệt Hoàng đầy thương tích, sắc mặt lập tức trầm xuống, trong đôi mắt trẻ con trong suốt hiện lên một tia đau đớn, hắn nhẹ nhàng nắm mỏ của Nguyệt Hoàng, làm cho nàng ta buông góc áo của Tử Đàn. Ngay sau đó một búng máu mãnh liệt chảy ra. Anh Lương chủ hoảng hốt, tay chân luống cuống lau máu cho nàng ta. Nhưng lau như thế nào cũng không sạch, Anh Lương Chủ liền tức giận, ngẩng đầu nhìn Tử Đàn quát mắng: "Ngươi làm như thế nào! Như thế nào ngay cả chính sư muội của mình cũng không bảo vệ cho tốt!"

Sấm sét giữa trời quang liền xẹt qua.

Nhược Nhất nhìn nhìn Nguyệt Hoàng hôn mê bất tỉnh, lại nhìn nhìn Tử Đàn ung dung bình thản, lại nhìn Anh Lương Chủ tức sùi bọt mép, nói lắp: "Sư. . . . . . Sư muội? Sư muội?" Nhược Nhất giữ chặt một môn đồ của Anh Lương, hỏi: "Sư muội?"

Thằng bé kia cung kính nói: "Đồ đệ Chủ tử trải rộng khắp Cửu Châu, lúc chủ tử nổi danh khắp thiên hạ, không ít thủ lĩnh yêu tộc đều từng đem con mình đưa vào làm đệ tử của Anh Lương. Ngàn năm trước, Hàn Ngọc Chủ đại nhân cũng từng là môn đồ của Anh Lương."

"A!" Nhược Nhất nghe được kinh ngạc, đứa trẻ này cũng từng chính là nhân vật oai phong một cõi?

Mạc Mặc ở bên cạnh cảm thán thay nàng nói ra lời ngầm: "Đây là quan hệ như thế nào lại thần bí khó lường a!"

Nghe được Mạc Mặc nói chuyện, Tử Đàn quay đầu qua, thản nhiên liếc mắt đánh giá Mạc Mặc một cái, sau đó kéo cánh tay của Thương Tiêu, trực tiếp cắt ngang lời Anh Lương Chủ đang lải nhải, nói: "Tiêu nhi đi cùng ta nào." Nói xong lôi kéo Thương Tiêu liền đi về hướng xa xa.

"Chậm đã! Chậm đã! Đừng tưởng rằng ngươi hiện tại là Hàn Ngọc Chủ cái gì đó, lão tử sẽ không dám thu phục ngươi!" Anh Lương Chủ tức giận đến giậm chân.

Tử Đàn cũng không để ý hắn, liền giữ chặt Thương Tiêu mà đi.

Thương Tiêu theo Tử Đàn đi hai bước, thế nhưng tựa hồ nghĩ tới cái gì, đột nhiên thân mình hơi hơi cứng đờ, hắn nhìn phía Nhược Nhất. Mà Nhược Nhất cũng chăm chú dõi theo hắn.

"Đàn nhi. . . . . ."

"Có cái gì đợi lát nữa hãy nói."

Thương Tiêu đứng tại chỗ, vừa định nói cái gì đó với Nhược Nhất, chợt thấy bàn tay Mạc Mặc ở trên vai Nhược Nhất, tùy ý đem nàng kéo vào trong lòng hắn.

Đầu Mạc Mặc đặt lên đầu của Nhược Nhất, lười biếng nói: "Để cho bọn họ nói chuyện đi, Nhược Nhất chúng ta đi, cùng đại gia ta trở về ngủ."

Sắc mặt của Thương Tiêu trong nháy mắt trở nên xanh đen, đợi tới khi Tử Đàn lại kéo hắn, hắn quay người liền cùng Tử Đàn rời đi.

Nhược Nhất buông hạ mí mắt, nhớ đến mình tại nơi hư ảo nói với hắn——"Đừng thích Tử Đàn nữa, được không?" Nàng cười khổ, vô lực che mặt mình, che giấu sự suy sụp trong đáy mắt.

. . . . . . . . . . . . . . . . . .

Đến buổi tối, Nhược Nhất ngồi ở trong viện ngẩn người nhìn song nguyệt. Nàng nghĩ đến Hồng Liên rồi lại đến Nguyệt Hoàng, nghĩ đến Huân Trì, lại đến Thương Tiêu cùng Tử Đàn.

Sau khi Mạc Mặc rửa mặt xong ngồi cùng Nhược Nhất trong chốc lát, thấy nàng luôn ngẩn người, chính bản thân cũng cảm thấy nhàm chán, ngoài sân bỗng nhiên có một bóng người đến gần. Mạc Mặc nhíu nhíu mày, đứng dậy chắn trước mặt Nhược Nhất, thanh âm lạnh lùng: "Đã hơn nửa đêm mà đến có chuyện gì sao?"

Tử Đàn khẽ cười nói: "Chỉ mà là muốn tìm Nhược Nhất nói chuyện cũ thôi."

Mạc Mặc nói: "Không có gì hay để nói chuyện cũ cả, chúng ta. . . . . ."

"Mạc Mặc." Nhược Nhất gọi hắn lại, từ phía sau hắn đứng dậy, "Đi nơi nào?" Có một số việc, nhất định phải nói cho rõ .

Tử Đàn hài lòng cười nhạt nói: "Phía sau ở trên núi Anh Lương có một cái đình để ngắm trăng rất tốt.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.