Hồng Liên ở bên kia như là bị cái gì kích thích vậy đột nhiên giãy nãy trái
phải trên mặt đất, bắt đầu giãy dụa. Nguyệt Hoàng đã hóa thành Phượng
Hoàng ở bên cạnh gấp đến độ không làm sao cho phải. Mà trong thân ảnh
giãy dụa kia của hắn, Nhược Nhất lại thấy ánh mắt hắn —— Không có một tia trắng. Đồng tử đỏ giống như những tảng đá đặt ở bốn phía.
Y hệt như bộ dáng Nhược Nhất thấy ở trong mộng.
Tiếng gào thét càng ngày càng thê lương, lại đình chỉ vào lúc cao điểm nhất, mà Hồng Liên cũng ngưng giãy dụa.
Hắn chậm rãi ngẩng đầu lên.
Đồng tử Nhược Nhất bỗng rút chặt, dốc hết toàn lực quát to:
“Nguyệt Hoàng mau tránh ra!”
……
Vũ La lại đến gõ cửa, nàng thở dài: “Không đến mức này chăng… Cũng đến giờ này rồi.” Vừa nói vừa đẩy cửa vào phóng, thấy tình trạng trong phòng,
nàng xoay người mà ra, lập tức vọt vào phòng Thương Tiêu, “Biểu ca! A
Nhan xảy ra chuyện rồi!”
Cũng không có ai.
Vũ La ngẩn ngơ, sau khi ra khỏi cửa phòng liền lạnh mặt: “Thật sử tưởng rằng lão tử có thai rồi là phế vật sao?”
Thanh Khâu sơn, Hồ Trủng.
Cửu Diễm hắt xì một cái vang dội, không để ý lắm mà hít hít cái mũi. Hắn
liếc nhìn một cái cảnh sắc thê lương ở bốn phía, lại nhìn sắc mặt càng
ngày càng tái của vị thần bên cạnh mà nói một cách lạnh nhạt: “Lâu như
vậy mà nửa điểm động tĩnh cũng không có, Thương huynh, lần này e là
ngươi tính sai rồi.”
Thương Tiêu không hé răng, nhìn chằm chằm tấm bia kia, như là muốn đem nhìn xuyên qua nó vậy.
Cửu Diễm tựa như không biết đến tâm sự của người khác, sửa sang lại tóc
trước trán, lại móc móc móng tay: “Nhan Nhược Nhất mặc dù có được thần
lực của Câu Mang, nhưng dù sao cũng chỉ là xuất gia giữa chừng, thủy
chung thiếu nửa chén nước. Xét về kinh nghiệm đối chiến, nàng e là ngay
cả tiểu hài tử ở Thanh Khâu của ta cũng không với tới được.”
Thương Tiêu vẫn là bất động.
Cửu Diễm tà tà đánh giá một cái sắc mặt của hắn, tiếp tục nói: “Đầu tiên là mất đi một bạn thân, sau đó lại mất đi một người yêu, bây giờ còn không biết gặp cái gì hoặc là lại mất đi cái gì, nếu ta là Nhan Nhược Nhất, e là đã sớm khóc đứt ruột gan, không lòng dạ nào quyến luyến nhân thế…”
“Cửu Diễm.” Thương Tiêu cuối cùng đã mở miệng, “Câm miệng.”
Cửu Diễm cười nhạo hai tiếng, vẫn là thật sự không nói nữa.
Ngọn gió hoang vu mang theo bụi đất cuốn qua thân ảnh của hai người. Cửu
Diễm tựa hồ nhớ tới một số chuyện cũ, thần sắc hơi có chút cảm khái. Thế nhưng không có nhiều thời gian cho hắn nhớ lại, mặt đất dưới chân bỗng
lay động một phen.
Mặt đất cách đó không xa song lại nhô lên. Như là một núi lửa bạo phát, chỗ đất nhô lên bỗng dưng nổ tung từ bên trong, bùn đất văng tứ tung, trộn
lẫn trong đám bùn đất nổ ra kia, còn có từng đoạn chân tay cụt đứt, từng tảng đá đỏ đến quỷ dị, từng giọt mưa máu rơi xuống.
Thần sắc của Thương Tiêu cùng Cửu Diễm đồng thời căng lại.
Mà khi bọn họ nhìn một vật khác, đừng nói là sắc mặt Thương Tiêu, ngay cả thần sắc Cửu Diễm cũng phút chốc thay đổi.
Thương Tiêu nói: “Cửu Diễm, Nhan Nhược Nhất đâu?” Trong thanh âm nghe không ra cảm tình gì.
Cửu Diễm giật mình nhìn vật kia, không dám tiếp lời. Nhan Nhược Nhất? Kia
không phải sao? Thương Tiêu cư nhiên nhìn Nhan Nhược Nhất mà tìm người.
Quá buồn cười.
Vật kia…
Đầu của Nhan Nhược Nhất.
Tóc rối tung ở trên mặt, vết máu và bùn đất đầy mặt, vết cắt ở cổ chỉnh tề
mà trơn truột, biểu tình bi thương mà thống khổ cực hạn. Hơn nữa… Nàng
còn đang mở mắt.
Nàng còn đang mở mắt. Cửu Diễm nghĩ: có lẽ nàng còn có thể nhìn thế gian này.
Cửu Diễm quay đầu nhìn Thương Tiêu, hừ lạnh một tiếng, mang theo một chút ý vị trào phúng: “Không phải là ở kia sao!”
Thương Tiêu cất bước về trước, hắn từng bước một đi tới. Bước chân không thấy
nửa phần lảo đảo, sắc mặt không thấy một tia hoảng sợ. Bộ dáng của một
vị thần nên có, hắn đã làm được.
Đứng trước đầu Nhược Nhất, hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt nàng nửa ngày, thản
nhiên hỏi: “Ở đâu?” Hoặc là giả vờ không biết, hoặc là thần chí đã mù
mịt.
Cửu Diễm lúc này đã không còn tâm tình cùng hắn chơi trò đánh đố, hắn mang
theo ba phần trào phúng, bảy phần lãnh đạm nói: “Đã chết, ở dưới chân
ngươi.”
Giọng nói còn chưa ra, khóe mắt vị thần minh bạc tình đã là rơi một giọt huyết lệ.
________
[1] Niết bàn: [thuộc Phật giáo] có nhiều nghĩa lắm, như giải thoát, an lạc, bất sinh, tịch diệt…… Nhưng
theo ta thấy, ở đây dùng nghĩa tịch diệt có vẻ đồng điệu vs câu sau hơn.
[2 Tàn: tàn tạ; Chi: tay chân => Tàn chi: tay chân bị cụt đứt.