Như bị gương mặt lúc này của Thương Tiêu dọa. Cửu Diễm giật mình: “Thương Tiêu, ngươi…”
Thương Tiêu cảm thấy ẩm ướt trên mặt, ngón tay ở nhẹ chà qua mặt, lau đi huyết lệ trên mặt, dấu vết mơ hồ trên khuôn mặt. Thần sắc hắn có vẻ có chút
hoảng hốt, rất là khó hiểu vết máu trên mặt mình là từ đâu mà đến.
Cửu Diễm thở dài: “Hai trăm năm trước ngươi vì nàng nhập ma, quấy thiên hạ
đại loạn, mà nay nàng lại vì thiên hạ mà chết, cũng có thể nói là nhân
quả luân hồi.”
Nhân quả luân hồi?
Thương Tiêu giật mình, Nhan Nhược Nhất đã trải qua cái nhân như thế nào, hắn
nhất thời cũng nghĩ không ra, hiện lên trong đầu chính là bộ dáng nàng
nhảy xuống đỉnh U Đô Sơn của hai trăm năm trước, còn có đôi mắt nàng rơi lệ vì hắn cách đây không lâu.
Bây giờ…
Hắn nhất thời có chút khiếp đảm không dám nhìn cái đầu trên mặt đất kia.
Ngay lúc vô ngữ, mặt đất lại chấn động kịch liệt một trận, trong nháy
mắt thân hình Thương Tiêu hơi hơi lay động tựa hồ sắp đứng không vững.
Chỗ mặt đất rạn nứt kia lại đột nhiên nhô lên, lần này cư nhiên so với lần
trước còn cao hơn rất nhiều. Cửu Diễm hét lớn: “Mau tránh ra.”
Thương Tiêu lại đứng bất động. Cửu Diễm chỉ có thả người lên trước kéoThương
Tiêu lên giữa không trung. Mà khi hắn nhìn xuống, nhìn thấy mảnh đất khô nứt hoang vu của Hồ Trủng vỡ ra cái động kia, nhất thời kinh ngạc: “Đó
là… trận?”
Hoặc có thể nói là một mắt trận [1] cực lớn. Khi cái động này từ dưới đất
càng khuếch càng lớn, phương xa cũng bắn ra huyết quang màu đỏ sậm. Nếu
hắn đoán không sai, hướng kia chắc hẳn là phương hướng của Anh Lương.
Ánh sáng cấp tốc mở rộng, như là dùng phương thức quét sạch ngàn quân
lướt qua Thanh Khâu, lại lao đi phía xa. Phảng phất như là quét khắp cả
Cửu Châu.
Bầu trời giữa ban ngày bị nhiễm sắc đỏ của máu, giống như có thể nhỏ giọt
ra. Cửu Diễm chỉ cảm thấy tâm phù khí táo, vội âm thầm niệm vài lần tịnh tâm chú mới áp chế sát khí trong lồng ngực.
Hắn nhìn cái động phía dưới không ngừng khuếch trương, thần sắc trở nên ngưng trọng.
Huyết trận ——
Thượng Cổ điển tịch (sách cổ) có ghi, tập hợp máu của vạn vật có thể thành
huyết trận, trận này có thể cứu sống người chết, làm bạch cốt nở thịt,
nếu lượng máu thu thập được đầy đủ, thậm chí còn có thể đảo ngược thời
không, là một pháp thuật có thể lật nhào thiên địa. Nhưng là bởi vì để
khai trận cần sát hại quá nhiều sinh mệnh, bị chúng thần Thượng Cổ phong ấn lại, thành một pháp thuật cấm kỵ chỉ được ghi trong sách cổ.
Mở cái thuật này, người nọ rốt cuộc muốn làm gì? Kinh ngạc bên này còn
chưa hết, trong động kia lại trào ra một đống chân tay cụt đứt, hỗn tạp
trong đó còn có… đầu của Nhan Nhược Nhất?
Làm sao lại có nhiều đầu như vậy!
Cửu Diễm nhìn đến nghẹn họng trân trối, đảo mắt nhìn Thương Tiêu. Đã thấy
mê mang trong mắt Thương Tiêu bỗng trong lại, thần chí trở nên thanh
thản. Hắn vẫn chưa vội đi xuống, ngược lại ánh mắt sắc bén tìm kiếm
trong đống chân tay cụt đứt phía dưới.
Cửu Diễm đương nhiên biết hắn đang tìm cái gì, thế nhưng đối mặt với nhiều gương mặt giống như đúc thế này, làm sao mà tìm?
Như là muốn đánh vỡ ngờ vực của hắn vậy, trong động tràn ngập huyết sắc kia ném ra một tia kim quang. Đôi mắt Thương Tiêu sáng lên, như cũ không
vội đi xuống.
Cửu Diễm nhíu mày ngạc nhiên nói: “Quả thật là có chút năng lực.”
Lời còn chưa dứt, bên trong những cái đầu cùng tứ chi loạn xạ bỗng dưng
tung ra một đạo kim quang, nổ đến phía dưới máu thịt tung tóe, lập tức
một bóng người phá vỡ trở ngại trập trùng mà vọt ra, phía sau còn mang
theo một con…
Phượng Hoàng!
Thế nhưng không mảy may cảm thấy được chút sinh khí từ con Phượng Hoàng kia.
Nhưng vào lúc này phía dưới bỗng nhiên tràn ngập sát khí, một thân ảnh màu đỏ cũng đi theo Nhược Nhất bọn họ cấp tốc xông lên, lộ ra dao sắc, chém
thẳng về hướng lưng Nhược Nhất.
Nhược Nhất đã nhận ra nguy hiểm, thế nhưng muốn ở giữa không trung tránh khỏi công kích này là không có khả năng. Nàng ngửa đầu nhìn, thấy Cửu Diễm
cùng Thương Tiêu trên không trung, nhưng không lộ vẻ vui sướng đi cầu
cứu như trước.
Đôi mắt Thương Tiêu trở nên u ám, thân hình lóe một cái đã đến bên Nhược
Nhất, hắn nâng tay gạt lưỡi dao mà người ở phía sau kia công kích qua,
vòng tay định ôm eo của Nhược Nhất, nhưng không nghĩ tới còn chưa đụng
vào, nàng liền quát to: “Đừng chạm vào ta!”
Thương Tiêu kinh ngạc, tập trung nhìn mới phát hiện toàn thân nàng đều là
những vết thương chi chít, khóe môi rỉ ra từng giọt máu nhỏ. Ánh mắt
nhìn hắn mang theo tia đề phòng mà xa lạ.
Nàng mang theo Nguyệt Hoàng đáp xuống đất. Như không hề phát hiện các đoạn
chân tay cụt đứt rải rác khắp nơi trên đất, tùy ý để những vết máu dinh
dính thấm ướt xiêm y của nàng lần nữa. Sự xuất hiện của nàng đã dẫn dụ
những cái đầu kia bạo động, xột xột xoạt xoạt chậm rãi dời qua bên nàng. Cái đầu tới gần nàng bị nàng với vẻ mặt không chút thay đổi vỗ đến nát
bấy, óc não vỡ vụn cũng dụ không nổi nửa điểm phản ứng của nàng.
Hành động như vậy, nửa điểm cũng không giống Nhan Nhược Nhất.
Mới vừa rồi ở phía dưới kia, rốt cuộc xảy ra chuyện gì…
Chưa cho mọi người nhiều thời gian hòa hoãn, thân ảnh màu đỏ kia bỗng nhảy
lên, cấp tốc đánh về phía Nhược Nhất, giương đao đánh đúng vào lồng ngực Nguyệt Hoàng. Nhược Nhất tất nhiên sẽ không ngồi không chờ chết, kim
quang trong tay phất phới, trực tiếp đỡ lấy đạo chém của đao. Lưỡi dao
kia mặc dù dừng lại, mà những lưỡi dao sắc nhỏ bắn ra từ trên đao lại
khiến người khác không cách nào tránh khỏi, đều chui vào trong thân thể
Nhược Nhất, biến mất không thấy bóng dáng, chỉ lưu lại nhiều điểm máu
nhỏ giọt thấm ra.
Dù là Cửu Diễm cũng không khỏi kinh hãi. Khó trách không cho Thương Tiêu
chạm vào, thân thể bị đâm nhiều vết nhỏ vụn như vậy, chạm nhẹ vào đối
với nàng mà nói chắc chắn chính là đau đớn tận xương cốt.
Chưa cho Nhược Nhất nửa điểm thời gian nghỉ ngơi, Hồng Liên giương đao lại đánh một phát ra.
Thần ấn nơi mi tâm của Thương Tiêu chợt lóe, đôi mắt tụ tập sát khí, vừa
định động thủ, chợt nghe không trung truyền đến từng trận cười to: “Đủ
rồi. Đủ rồi”
Hồng Liên mạnh mẽ thu đao lui về phía sau.
Cửu Diễm, Thương Tiêu biến sắc, nhìn về bầu trời phía Anh Lương. Nhược Nhất ôm lấy Nguyệt Hoàng đã không còn hô hấp, ánh mắt cực lạnh ném về hướng
kia.
Nhưng thấy một nam tử một thân y phục sắc đỏ tựa lửa từ phương xa đi trên
không trung lại đây, mỗi bước mười dặm, tay áo tung bay, nhanh nhẹn tựa
tiên. Hắn không cao ngạo giống Thương Tiêu, không mị hoặc giống Cửu
Diễm, nhưng lại có một ý vị tao nhã.
Ánh mắt hắn chần chừ một vòng trên thân thể mọi người, cuối cùng dừng trên
người Nhược Nhất, cười nhạt nói: “Tiểu nha đầu vất vả rồi.”
Nhược Nhất siết chặt nắm tay, nghiến răng nghiến lợi phun ra tên của hắn, giống như muốn ăn tươi nuốt sống hắn vậy:
“Anh Lương chủ!”
Anh Lương chủ cười to nói: “Bây giờ biết còn có tác dụng gì?” Hắn vung tay
lên, Hồng Liên vọt qua bên người hắn, “Hắn đã hoàn toàn nhập ma, thành
con rối của ta. Huyết trận đã sống, nghiệp lớn của ta sắp thành, mặc cho các ngươi có thần thông quảng đại đến đâu cũng không làm gì được.”
Thương Tiêu không chờ hắn nói lời vô nghĩa, thần ấn nơi mi tâm chớp sáng ngày
càng nóng lên, thân ảnh chợt lóe liền công kích qua. Hồng Liên hộ bên
người Anh Lương chủ, sao có thể để cho hắn đắc thủ, hai người nhanh
chóng triền đấu trên không trung.
Thần lực cùng ma lực tranh đấu quá mức kịch liệt, chỉ chốc lát sau trên bầu
trời đã tích đầy các tầng mây đen nghịt, bao bọc cả Thanh Khâu trong
bóng tối.
Cửu Diễm thầm nghĩ không ổn, quay về cung điện Thanh Khâu bày kết giới,
xoay người muốn cuốn lấy Hồng Liên, để cho Thương Tiêu thoát thân đối
phó với Anh Lương chủ. Nhưng hắn còn chưa hành động, một thân ảnh màu đỏ khác xẹt qua trước mặt hắn. Hắn lắc mình tránh thoát, tập trung nhìn
vào cư nhiên là…
Nhan Nhược Nhất?
Không đúng, đây chỉ là một quái vật có xác không hồn được chắp vá lại từ cái
đầu của Nhan Nhược Nhất cùng những đoạn chi thể [2] tán loạn.
Cửu Diễm nhìn xuống dưới, mắt trận đỏ như máu đã hoàn toàn mở ra. Thật đúng như một con mắt màu đỏ nhìn lên không trung. Các đoạn tay chân đứt khúc cùng những cái đầu bắt đầu tụ hợp lại, hợp thành những con quái vật
chẳng ra gì.
Bọn chúng có những con chạy chung quanh, có những con phát ra tiếng thét
tựa đau đớn tựa bi thương, có những con công kích về hướng Cửu Diễm cùng Thương Tiêu.
Nhược Nhất hình như không phát giác sự biến hóa của xung quanh, nàng cúi đầu
nhìn Nguyệt Hoàng trong lồng ngực: “Đây là sư phụ mà ngươi vẫn muốn bảo
vệ cho đến phút cuối? Đây là sư phụ của ngươi?”
Mà Nguyệt Hoàng tất nhiên không còn trả lời câu hỏi của nàng nữa.
Anh Lương chủ không biết từ khi nào đã đi đến bên người Nhược Nhất, nghe
nàng nói những lời này thì ý cười bên môi hơi hơi thu lại: “Đợi nghiệp
lớn định rồi, ta ắt sẽ đền bù cho nàng ta.”
“Nghiệp lớn? Đền bù?” Nhược Nhất chỉ cảm thấy buồn cười, “Nghiệp lớn của ngươi
có thành hay không cùng nàng có can hệ gì? Nàng đã chết rồi lấy cái đền
bù của ngươi còn có tác dụng gì?”
Anh Lương chủ lại cười, trong mắt ẩn ẩn có tia sáng điên cuồng: “Phượng
Hoàng vốn là loài chi bất tử. Sao lại dễ dàng chết như thế. Huống hồ nếu nàng thật sự đã chết, ta cũng nhất định có thể làm cho nàng sống lại.
Chỉ cần huyết trận thành rồi, Phượng Hoàng tộc ta phục sinh, Hoàng nhi
tất nhiên cũng có thể sống lại. Lúc đó, nàng sẽ không bao giờ nhớ tới
Thành Hạo gì nữa, chỉ thuộc về ta.”
Nhược Nhất ngẩng đầu nhìn hắn: “Ngươi muốn đảo ngược thời không, làm phục
sinh Phượng Hoàng tộc?” Nàng bừng tỉnh đại ngộ, những điểm đáng ngờ từng cơn từng hồi trong đầu dần dần trở nên rõ ràng.
Vì sao lại là Cửu Man phá đất mà ra đầu tiên? Theo lý thuyết, Anh Lương
chủ thân là lãnh chúa một phương, ở trên lãnh địa của mình có ma vật như vậy xuất hiện hắn hẳn là phải kinh hoảng hơn so với bất kì ai mới đúng, mà hắn lại ngồi không trên điện đường, một chút cũng không quản. Rồi
sau đó Hồng Liên xuất hiện ở Anh Lương, Nguyệt Hoàng bị ma khí ăn mòn
muốn giết Nhược Nhất. Còn khi tất cả mọi người cùng Hồng Liên đấu trên
không trung, thủy chung không thấy bóng dáng hắn. Vì sao hồn phách Thành Hạo bị làm thành Hồng Liên? Vì sao ở trên U Đô hắn một mực muốn đẩy
Huân Trì vào tuyệt cảnh…
Cho nên hắn bày huyết trận, cho nên hắn muốn cho thiên hạ nhập ma, làm Cửu
Châu nơi nơi đều là chém giết cùng thù hận, tẩm đầy máu tươi.
Anh Lương chủ cười cười: “Sáu trăm năm trước, ta dụ Quý Tử Hiên phản bội
yêu tộc, vốn định làm hắn nhập ma, nhưng không liệu được Tử Đàn có năng
lực như thế, cư nhiên trực tiếp đoạt hết ma khí trong thân thể Quý Tử
Hiên. Hai trăm năm trước, ta khiến ma khí xâm lấn Không Tang, phá Thượng Cổ phong ấn. Vốn muốn tại khi đó sẽ thả yêu ma xuất thế, nhưng không
nghĩ đến Huân Trì thế cư nhiên giao trái tim cho ngươi, làm Thần Minh
phong ấn không thể bị phá giải hoàn toàn. Rồi sau đó ta dụ Thương Tiêu
nhập ma. Làm theo cách lúc đó của hắn, ta tưởng không quá hai mươi năm
thì đã có thể thu thập hết lượng máu cần thiết cho huyết trận, lại không nghĩ tới chính là hắn cư nhiên tự phong ấn bản thân. Nhiều lần thất
bại, ta liền nghĩ dứt khoát tự mình tạo ra một Thiên Ma, vừa đúng lúc,
Hoàng nhi cư nhiên lại mê luyến một hồn phách loài người thấp hèn, ta
bèn nhất cử lưỡng tiện, thay Hoàng nhi trừ bỏ tai họa, vừa tìm được vật
liệu mà mình muốn có.”
Nhược Nhất rũ mắt không nói.
Anh Lương chủ nói: “Ngươi đến đây đã làm trở ngại không ít kế hoạch của ta, nhưng thật ra đã cho ta biết được một chuyện thú vị.” Hắn cười đi đến
gần Nhược Nhất, “Máu tươi dị thế, quả là thứ có thể gặp nhưng không thể
cầu, có máu của ngươi, có thể giúp Phượng Hoàng tộc phục sinh sớm hơn,
còn có thể loại bỏ tử khí Âm Sát. Ta nghĩ hết biện pháp muốn làm ra loại máu có công hiêu tương tự như máu của ngươi, thế nhưng lại làm ra nhiều sản phẩm thất bại như vậy, cũng không tìm được một cái hợp ý ta.”
“Ta không nghĩ tới ngươi thế mà lại phối hợp như vậy mà chạy đến Thanh
Khâu. Thật đỡ cho ta phải tìm ngươi khắp nơi.” Hắn vươn tay ra hướng
Nhược Nhất: “Thượng Cổ thần diệt, Phượng Hoàng tộc cũng suy sụp theo.
Tộc nhân từng người từng người bỏ mạng. Thế nhân đều nói là thiên ý…”
Anh Lương chủ hừ lạnh một tiếng: “Thiên ý thì được xem là cái gì! Ta càng
muốn nghịch chuyển thời không, phá vỡ ý trời xanh! Hôm nay ta phải để
Cửu Châu tái hiện Phượng Hoàng!”
Nhược Nhất nhìn hắn như nhìn thấy chính mình. Lúc Huân Trì tan biến trước mắt nàng, lúc Thương Tiêu nhập thần khiến nàng phải buông xuôi, lúc Nguyệt
Hoàng rơi lệ đình chỉ hô hấp. Nàng cũng muốn điên cuồng rống to như hắn
vậy.
Thiên ý thì xem là cái gì! Nó được cho là gì chứ!
“Tiểu nha đầu, nếu ngươi nguyện ý cam tâm tình nguyện giao máu ra, ta liền
cho ngươi ít chịu vài phần thống khổ, lưu ngươi toàn thây.”
Thanh âm của Anh Lương chủ vang lên bên tai nàng. Nhược Nhất bỗng nhiên bật
cười thất thanh: “Anh Lương chủ, thiên ý làm Phượng Hoàng tộc của ngươi
bị diệt. Mà nay ngươi vì Phượng Hoàng tộc lại muốn giết sinh linh Cửu
Châu, ngươi giống như trời cao mà chi phối sinh mệnh của ta. Dựa vào cái gì?”
Nhược Nhất nhìn chằm chằm hắn, cười đến ôn hòa: “Ngươi lại cho là gì chứ?”
__________
[1] Mắt trận: là nơi mấu chốt quyết định việc phát động kiêm việc phá hủy pháp trận.
[2] Chi thể: tứ chi và thân thể.