Vẻ hung ác trong mắt Anh Lương chủ chợt lóe lên: “Xem ra nha đầu tuyệt không phải một người thức thời biết điều.”
Nhược Nhất nhẹ nhàng đặt Nguyệt Hoàng ở cạnh mình, thản nhiên nói: “Nhan
Nhược Nhất sợ chết cũng sợ đau, vẫn là thức thời biết điều nhất.” Nàng
nhìn thẳng vào Anh Lương chủ, trong ánh mắt mang theo một tia khinh miệt cùng trào phúng, “Ta không chạy, là bởi vì ta biết, từ nay về sau,
Phượng Hoàng tộc của ngươi sẽ vĩnh viễn biến mất trong lịch sử của Cửu
Châu.”
Anh Lương chủ cười lạnh lùng: “Nha đầu khẩu khí không nhỏ.” Lời còn chưa dứt, bóng người đã không thấy.
Nhược Nhất vẫn ngồi chưa động, tóc mai bên tai nàng khẽ nhúc nhích. Trong
lòng nàng biết, Anh Lương chủ nếu có ý muốn giết nàng, nàng tuyệt đối
tránh không khỏi, dứt khoát lấy thân làm mồi…
Đợi thân ảnh Anh Lương chủ hiện lên lần nữa, đã là ở phía sau Nhược Nhất!
Hắn câu môi cười cười, móng tay nháy mắt dài ba tấc có thừa, như lưỡi
dao sắc bén vậy đâm sau lưng Nhược Nhất.
Nhược Nhất nhắm mắt lại, đợi cơn đau kéo đến. Nói thì chậm mà xảy ra thì
nhanh, trên không trung đột nhiên bay tới một sát khí sắc bén, đánh
thẳng vào lồng ngực của Anh Lương chủ. Anh Lương chủ không thể không
quay người phòng thủ. Công kích phía không trung nối gót mà tới, không
để cho hắn nửa điểm thời gian ngừng nghỉ, khiến hắn lui về sau hơn mười
thước.
Bụi bậm rơi hết, Nhược Nhất cùng Anh Lương chủ ngẩng đầu nhìn, Thương Tiêu
trên không trung một tay siết cổ Hồng Liên, một tay chỉ thẳng về nơi Anh Lương chủ, đầu ngón tay chợt lóe ngân quang. Sát khí trong mắt lẫm
liệt, hiển nhiên, mấy đạo công kích vừa rồi là do hắn đánh tới.
Anh Lương chủ hướng Thương Tiêu cười cười: “Những năm gần đây, vẫn là ngươi trưởng thành nhanh nhất. Thượng Cổ Thần Minh Câu Mang dùng tính mạng
như là cái giá để cứu lấy bá tánh, ngươi cũng muốn noi theo hắn sao?”
Thương Tiêu chưa nói, Anh Lương chủ lại cười âm hiểm: “Chỉ tiếc, ngươi muốn noi theo hắn, cũng không còn cơ hội nữa rồi!”
Mặt trận sắc đỏ bỗng rung lên kịch liệt. Những con quái vật được tổ hợp lại như đã tiếp nhận mệnh lệnh vậy đồng loạt nhảy vào trong mắt trận. Mắt
trận như có sinh mệnh, chấn động lúc mạnh lúc yếu, gần như hô hấp của
sinh vật.
Hào quang bắn ra nơi Anh Lương Sơn phía xa lại mạnh lên mấy phần.
Thần sắc Thương Tiêu ngưng trọng, bỗng nhiên hắn cảm thấy trong cổ Hồng Liên tựa hồ có cái gì đang nhúc nhích. Chưa kịp phản ứng lại, chỉ thấy cái
đầu đang rũ xuống của Hồng Liên bỗng ngẩng lên, khóe môi câu lên một nụ
cười quỷ quyệt, một ngụm máu đen sẫm phun ngay trước mặt Thương Tiêu.
Máu tươi ở trên thần ấn nơi mi tâm của hắn. Thương Tiêu chỉ cảm thấy một cỗ nóng cháy tận tim từ chỗ kia lan ra đến đáy lòng. Tay hắn thoáng dùng
lực, tất cả thần lực đều xuyên vào trong cơ thể Hồng Liên, mạnh mẽ dập
nát vụn ngũ tạng lục phủ của hắn.
Ngón giữa buông lỏng, Hồng Liên mềm nhũn rơi xuống đất.
Cỗ nóng cháy nơi mi tâm của Thương Tiêu giống như phải đốt tận hết tất cả
thần lực trong cơ thể hắn vậy. Lại giống như một bàn tay, không ngừng
khiêu khích dục vọng phía sâu trong tim của hắn. Dẫn dụ ra cỗ ma khí mà
từ lúc nhập thần đến nay hắn vẫn luôn phong ấn tại đáy lòng.
Thân mình hắn mềm nhũn, tự giữa không trung rơi thẳng xuống.
“Biểu ca!” Bỗng nhiên một bóng dáng nổi bật vội vàng bay tới từ xa. Vũ La
tiếp được Thương Tiêu, chỉ thấy sắc mặt hắn trắng xanh, mồ hôi lạnh chảy ròng trên thái dương, lại trông thấy mắt trận sắc đỏ đang mở ra bên
dưới, không khỏi thất thanh nói: “Đây là chuyện gì?”
Bọn quái vật vây công Cửu Diễm cũng lục tục nhảy vào trong mắt trận. Cửu
Diễm được tự do, đang muốn quay đầu đi giúp Thương Tiêu, đảo mắt vừa
nhìn, đã thấy Vũ La ở đây, nhất thời thay đổi sắc mặt, tức giận lên,
quát to: “Trở về!”
Vũ La làm sao mà xa hắn.
Anh Lương chủ ngửa mặt lên trời cười to: “Cuối cùng ta đã đợi được ngày
này! Thiên địa bất nhân! Làm Phượng Hoàng tộc ta bi thảm như vậy, mà nay ta muốn tiêu diệt thiên địa, số mệnh Cửu Châu đều nắm giữ ở trong tay
ta!”
Gương mặt Nhược Nhất không chút thay đổi nghe Anh Lương cười gần như là điên
cuồng, tay nhẹ nhàng sờ thân thể đang dần dần lạnh băng cương cứng của
Nguyệt Hoàng. Thì thào: “Thật có lỗi, cứu không được ngươi, cứu không
được Thành Hạo của ngươi, hắn hướng ta cầu cứu như vậy… Cầu cứu lâu như
vậy…”
“Mà bây giờ, lại phải động thủ với sư phụ mà ngươi luôn tìm mọi cách để bảo vệ.”
Thanh âm chưa rơi xuống, người đã đứng lên. Nàng nhìn chằm chằm Anh Lương
chủ, tập trung tĩnh khí, cả người in ra một đạo kim quang đạm nhạt. Khí
tức dưới chân lưu động bên người Nhược Nhất kéo dài ra.
Nhược Nhất bước ra một bước, không nhanh không chậm đi về hướng Anh Lương chủ.
Nháy mắt khí tức lưu chuyển kia như làm Anh Lương chủ gặp lại vị tiên nhân
cô tịch độc thủ Không Tang mấy ngàn năm. Anh Lương chủ nhìn Nhược Nhất,
nhíu mày: “Có chút thú vị.” Nói xong, sát khí tản ra quanh thân, cùng
khí tức của Nhược Nhất hình thành tư thế đối trận.
Thương Tiêu muốn động, nhưng vì cỗ nóng cháy lợi hại khắp người, nửa điểm cũng không thể động đậy. Vũ La đưa tai đến bên môi Thương Tiêu hỏi: “Biểu ca ngươi nói cái gì?”
“Bảo nàng… chạy.” Thương Tiêu cường lực áp chế ma khí đang cuồn cuộn dưới
đáy lòng, khóe môi run rẩy: “Anh Lương chủ muốn máu của nàng, bảo nàng
chạy đi.”
Vũ La quét mắt nhìn tình thế phía dưới, trong lòng ước chừng đã có tính
toán, nàng biết bây giờ nếu muốn a Nhan tự mình rời khỏi chắc chắn là
không có khả năng, nàng hướng Cửu Diễm quát: “Đánh ngất a Nhan rồi mang
đi! Nơi này giao cho ta!”
Cửu Diễm biết tính tình Vũ La, chỉ có thể cắn chặt răng, xoay người liền bay về hướng Nhược Nhất.
“Đây không thể được.” Anh Lương chủ vung tay lên, một đoàn ma khí ở giữa
không trung ngưng kết thành hình, hóa thành bộ dáng Hồng Liên chém về
phía Cửu Diễm.
“Vướng víu!” Cửu Diễm động hỏa, yêu lực cuồn cuộn mà trào ra, chỉ một chiêu đã đánh tan ma khí. Cũng không liệu được lúc này Nhược Nhất đột xuất
chiêu, công thẳng hướng Anh Lương chủ. Cửu Diễm muốn cản đã không kịp.
Bên môi Anh Lương chủ mở ra một cái cười to, hóa giải công kích lỗ mãng
Nhược Nhất dễ như trở tay, chuyển tay lại tung ra nhiều ma khí cản trở
Cửu Diễm.
“Tiểu nha đầu tính khí không nhỏ (ý chỉ hay phát cáu). Chỉ là chiêu thức này khó coi đến quá đáng.”
Nhược Nhất cười đến khinh miệt: “Không có tính khí lớn bằng ngươi. Chiêu thức đủ để giết ngươi là được rồi.” Lời này nói ra rất tự tin, nửa điểm cũng không vì chiêu thức khó coi của mình mà nổi giận.
Anh Lương chủ cười ha ha: “Trái lại ta muốn nhìn xem, hiện nay còn có người nào có thể giết ta!” Hắn một tay đã đỡ được công kích bổ qua từ Nhược
Nhất, cổ tay vừa lật, tiến lên một bước, trực tiếp chế trụ cánh tay
Nhược Nhất, móng tay của tay còn lại mọc dài vài tấc, vung lên trên
không trung, mắt trận sắc đỏ bộc phát ra từng tiếng gào thét, bên trong
tựa như ngưng tụ thành cái gì vậy, cùng Anh Lương chủ hô ứng lẫn nhau.
Nụ cười trên mặt Anh Lương chủ càng điên cuồng hơn: “Cửu Châu Phượng Hoàng! Ngày thấy lại ánh mặt trời đã tới rồi!”
Trong một khắc cánh tay giơ lên rồi thả xuống, Nhược Nhất chỉ cảm thấy bụng
đau kịch liệt. Trước mặt đen đi trong nháy mắt, khi ý thức lần nữa thanh tỉnh lại, bên tai là thanh âm tranh nhau kêu hót của một đám Phượng
Hoàng. Còn có tiếng gầm phiêu tán trong không trung của Vũ La:
“Dừng tay!”
Nhược Nhất bị ném qua một bên, hung hăng ngã vào mảnh đất bị máu ngâm đến lầy lội. Trong lúc hoảng hốt, nhìn thấy Anh Lương chủ ấn bàn tay dính đầy
máu của nàng xuống đất, nhỏ giọng thì thào chú văn.
Nàng nhếch miệng cười cười. Máu của ta, chỉ e là ngươi dùng không nổi.
Mắt trận bắt đầu chấn động kịch liệt, ánh sáng trong mắt Anh Lương chủ đã
tới mức cuồng dại. Đột nhiên, huyết quang trong trận ngừng lại. Sinh vật bên trong bộc phát ra tiếng thét chói tai. Trên mặt Anh Lương chủ hiện
lên sự kinh ngạc, tiếp theo mặt đất từ từ khôi phục bình lặng, dòng máu
thấm ra dần dần khô cạn.
Trong mắt trận màu đó ẩn ẩn lộ ra một mạt kim quang. Anh Lương chủ mở to mắt, nhìn vào thân ảnh hiện ra bên trong màn kim quang đang chậm rãi khuếch
đại ——
Huân Trì.
Vẫn là nụ cười ôn hòa trên khuôn mặt. Thiêng liêng đến mức người khác không thể nhìn thẳng vào.
Nhược Nhất thở hổn hển, cơn đau dưới bụng đã làm cho nàng nhìn không rõ gương mặt của hắn. Nhưng là nàng vẫn giơ ngón tay cái ra quơ quơ với hắn.
Huân Trì, ta làm được rồi.
Mà Huân Trì kia không có nhìn về phía Nhược Nhất, hắn chậm rãi mở miệng,
thanh âm tang thương như một lão già, lại ôn hòa như một quân tử ngày
thường: “Vạn vật đều có tuổi thọ. Phượng Hoàng tộc, thọ tận (hết thời),
phải luân hồi, là lẽ trời.”
Nhược Nhất nghe ra, thanh âm này chính là thanh âm của ngươi đưa nàng trở về
Cửu Châu kia, là thần Câu Mang đã tiêu tan trong thiên địa.
Hắn nhìn chằm chằm Anh Lương chủ, trên gương mặt đều là từ bi cùng thương cảm: “Nghịch thiên cải đạo, tất bất thành hĩ [1].”
Thanh âm chậm rãi phiêu tán khắp thiên địa, ngay cả mắt trận trương ra cũng
đóng lại không mở nữa. Tầng tầng kim quang quét sạch dòng khí nhơ bẩn
trong thiên địa. Sắc đỏ bắn ra ở Anh Lương phía xa dần dần tan biến
trong kim quang.
Lại thấy mặt trời, trời xanh mây trắng vẫn sạch sẽ như xưa.
Vũ La ngơ ngác nhìn tất cả chuyện xảy ra: “Mới vừa rồi… Đó là thần Thượng
Cổ?” Thương Tiêu rũ đầu bên người Vũ La, hơi thở dần dần trở nên kỳ
quái. Mà lúc này đã không còn ai chú ý tới sự thay đổi của hắn.
Nhược Nhất nỗ lực chống thân mình lên, cười đến có điểm đắc ý: “Anh Lương
chủ, ta sớm đã nói qua, ta là người thức thời biết điều.” Lời còn chưa
dứt, trên cổ nàng bỗng xuất hiện một ấn ký đen như mực, Anh Lương chủ
dùng ma khí cách khoảng không siết cổ Nhược Nhất, chậm rãi nhấc nàng lên giữa không trung.
Hận đến khóe mắt đầy những vết nứt: “Huân Trì đã chết, ở đâu ra trái tim của Câu Mang!”
“Tất nhiên là Huân Trì cho ta. Ta không nỡ lấy ra dùng… để tăng cường năng
lực bé nhỏ của mình. Ngươi xem, cho ngươi dùng, hiệu quả còn tốt hơn?”
Lúc trước Huân Trì đem trái tim thần minh độ cho Nhược Nhất, nàng tuyệt
không luyện hóa, lại càng không dùng trái tim thần minh để dung hợp với
thần lực trong cơ thể mình. Không dùng lại càng không nỡ, nàng vẫn luôn
để nó bên trong đan điền. Anh Lương chủ đâm vào bụng nàng. Lấy máu, cũng lấy luôn trái tim của Câu Mang.
Một phương thuốc mạnh lại thần xui quỷ khiến làm kế hoạch to lớn ngàn năm của Anh Lương chủ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.
Anh Lương chủ hận đến đỏ cả hốc mắt, tay dùng sức, càng muốn cứ vậy mà bóp nát cổ Nhược Nhất.
Vũ La kinh hô: “Cửu Diễm!”
Còn cần nàng ta nói sao, Cửu Diễm thấy thế, đã tiến công lên. Anh Lương chủ hét lớn một tiếng, quanh thân tản ra ma khí. Năng lượng cường đại đến
ngay cả Cửu Diễm cũng không cách nào tới gần nửa phân.
“Ngươi hủy nghiệp lớn của ta! Ta nhất định khiến ngươi cùng chôn!”
Nhược Nhất cạy cổ tay của Anh Lương chủ, nàng của lúc này đã mất máu quá
nhiều, đã hoàn toàn vô lực phản kháng, chỉ là ánh mắt nhìn hắn vẫn mang
theo thương hại.
Nàng gian nan mở miệng, không phát ra một chút thanh âm, nhưng Anh Lương chủ lại thấy, nàng đang nói:
“Ngươi thật đáng thương.”
___________
[1] Nghịch thiên cải đạo, tất bất thành hĩ: những chuyện trái ý trời, trái đạo lý luôn luôn không thể làm được.