Anh Lương chủ điều khiển ma khí, kéo Nhược Nhất trước mặt mình, trong đôi mắt tràn đầy thống hận: "Đáng thương? Ai đáng thương?"
Lúc này, Nhược Nhất đã khí nhược tựa tơ tóc, sắc mặt đen thùi, môi đã biến
thành màu đỏ tía. Tất cả thanh âm bên tai đều thối lui hết, chỉ còn
tiếng vù vù. Tại thời điểm này, Nhược Nhất bỗng nhiên nghĩ đến trước
kia, sau núi Anh Lương, đúng lúc trăng đẹp, Thương Tiêu với sắc mặt khó
coi nhìn tô mì sợi "đảo tô vẫn không rơi".
Hạnh phục đã vỡ vụn đến đáng thương.
Hắn đã từng một lần làm ra loại canh suông mì sợi đó cho nàng. Ngọc bội đã
vỡ, Thương Tiêu cũng đã nhập thần, ước định giữa bọn họ, không còn có
khả năng thực hiện nữa rồi.
Tay của Anh Lương chủ ở cần cổ nàng càng siết càng chặt, gần như điên cuồng mà hỏi nàng: "Ai đáng thương!"
Nhược Nhất quét mắt đến thân ảnh Thương Tiêu ở giữa không trung, chậm rãi
nhắm mắt lại, ai bi thảm hơn, nàng phải đánh giá ra sao đây...
Anh Lương chủ mất đi hy vọng phục sinh Phượng Hoàng tộc, ngay cả Nguyệt
Hoàng duy nhất của mình cũng mất đi. Thương Tiêu thành thần, bất tử bất
diệt, không còn có thể cảm giác được niềm vui của thế gian, Nhan Nhược
Nhất bỏ trái tim thần minh, đánh mất Huân Trì, cứu không được Hồng Liên, không tìm về được Thương Tiêu khi xưa, bây giờ ngay cả mạng cũng muốn
bỏ.
Có lẽ trong màn hài kịch này, căn bản không ai là kẻ thắng. Nàng nghĩ, nếu có thể, nàng tình nguyện mình chưa từng tới Cửu Châu, Thương Tiêu vẫn
như trước là bá chủ của Cửu Châu, Huân Trì vẫn như trước cố thủ Không
Tang, Nguyệt Hoàng tìm được Thành Hạo của mình, Mạc Mặc cũng không cẩn
phải gặp Quý Tử Hiên, tự thân mỗi người tùy tiện mà sống.
Mà nàng chỉ làm một thợ may nho nhỏ, mỗi ngày may vá quần áo, xã giao với
khách hàng. Chờ một người, tàm tạm mà sống, cho qua hết một đời này.
Nếu có thể như vậy, tốt biết bao.
Nhưng chỉ có thể là nếu mà thôi.
Một mạt kim quang nhẹ bay đến từ phía chân trời. Trong nháy mắt, Nhược Nhất chỉ cảm thấy có một cảm giác ấm áp vây lấy cả người, ý thức dần dần mơ
hồ. Toàn bộ thế giới tựa hồ đều đang quay ngược về. Cảm giác này vô cùng quen thuộc.
Nàng tựa hồ nghe thấy tiếng nói nhỏ nhẹ của Mạc Mặc ở bên tai nàng: "Nhược Nhất, ráng chống đỡ, chúng ta về nhà."
Hô hấp ngưng lại. Gió nhẹ đảo qua, hơi thở của Nhan Nhược Nhất hoàn toàn đình chỉ ở giữa thiên địa.