Thế gian tựa hồ lặng yên như tờ. Cảm giác nóng cháy trong cơ thể từ từ biến mất, Thương Tiêu ngơ ngác nhìn
Nhược Nhất ở phía dưới. Thần ấn ở mi tâm lúc chìm lúc nổi, lúc chớp lúc
ẩn, cuối cùng chỉ để lại một cái ấn ký nửa đen nửa trắng. Không biết đó
là cái gì.
"Biểu ca?" Vũ La kỳ quái cảm giác được thân thể cứng đơ của Thương Tiêu dần dần thả lỏng.
Đột nhiên không trung nổi lên ngân quang, Vũ La chỉ cảm thấy thân thể đau
nhức, đã bị văng ra một cách hung hăng. Cửu Diễm kinh hãi, cái gì cũng
không quản, vung tay lên, thoát khỏi sự cản trở của ma khí, lập tức phi
thân tiến lên đỡ lấy Vũ La.
Anh Lương chủ liếc mắt thấy thân thể Nguyệt Hoàng nằm trên mặt đất dần dần
bị ngân quang nuốt chửng, thần chí bỗng thanh tỉnh, thét lên đau đớn,
ném Nhược Nhất ra, thả người nhảy tới bên người Nguyệt Hoàng. Ôm chặt
lấy Nguyệt Hoàng, mặc cho ngân quang đốt cháy mỗi một tấc da thịt khắp
người.
Hắn nhìn Nguyệt Hoàng, lại ung dung cười đến xinh đẹp: "Hoàng Nhi, ta đến
với nàng được không?" Hắn ôm chặt Nguyệt Hoàng, "Đừng đi theo người ta
nữa. Sư phụ sẽ đau lòng."
Mà hết thảy những chuyện này đều không liên quan đến Nhược Nhất, nàng
giống như một tượng gỗ, bị vứt trên mặt đất một cách trơ trọi, cả người
rách nát, thảm hại không thôi.
Bên trong ngân quang, vị thần minh bạch y chậm rãi đi đến, ngón tay thon
dài xinh đẹp xuyên qua tóc sau đầu nàng, bế nàng lên, cũng không quan
tâm máu nhơ bẩn toàn thân của nàng nhiễm lên áo dài của mình.
Cửu Diễm mới vừa rồi đỡ được Vũ La, chợt cảm thấy phía sau có người, đảo
mắt vừa nhìn, cũng Tử Đàn lẳng lặng đứng trên đám mây, thản nhiên nhìn
xuống phía dưới. Vũ La ở trong lòng Cửu Diễm vui sướng kêu lên: "Tử Đàn
tỷ! Ngươi mau nhìn xem, biểu ca đây là làm sao vậy!"
"Lịch kiếp thôi mà." Thanh âm Tử Đàn thản nhiên, nghe không ra cảm xúc, "Kiếp số cuối cùng."
Vũ La giật mình: "Biểu ca không phải thành thần rồi sao? Vì sao còn có kiếp số?"
"Chúng ta đều tưởng hắn đã độ xong kiếp số, mà không nghĩ tới đây đúng là
thiên ý trêu ngươi, kiếp này của Tiêu nhi đại khái là qua không được
rồi." Nói xong, bên môi cư nhiên mang theo mấy phần ý cười, mặc dù trong mắt nàng vẫn mang tia than thở cùng bất lực.
Vũ La giật mình: "Kiếp gì?"
Tử Đàn nhìn sâu thẳm về hướng xa: "Cửu Vĩ Bạch Hồ tộc cuối cùng vẫn bị kẹt trong kiếp này. Ai cũng trốn không được."
Cửu Diễm thuận theo ánh mắt Tử Đàn nhìn về hướng xa, nhất thời ngẩn người: "Quý Tử Hiên?"
Tử Đàn cười ảm đạm: "Tình kiếp khó độ, không độ được tình kiếp. Cửu Châu này, sau khi thần diệt rồi sẽ không xuất hiện lại nữa!"
Thuận theo thanh âm vừa dứt, thân ảnh trong lồng ngực Thương Tiêu nhạt dần
nhạt dần, cuối cùng hoàn toàn biến mất, chỉ dư lại một kiện y bào đầy
máu rơi trên đầu gối hắn. Thương Tiêu chậm rãi nhắm mắt lại, thở dài một tiếng. Ma cũng được, thần cũng được, mặc kệ là cái gì, hắn không nỡ bỏ
xuống nhất vẫn là Nhan Nhược Nhất.
Nếu nàng không còn... Nếu nàng không còn...
......
Mùa đông năm 2011. Thành phố C tại một tiểu khu nào đó thuộc Trung Quốc.
"Con mẹ nó Nhan Nhược Nhất! Ngươi muốn bỏng chết lão nương có phải hay
không!" Một tiếng gào thét từ trong một gian phòng phun ra.
Hung hăng đặt cháo lên bàn, Nhược Nhất nói một cách hung tợn: "Con mẹ nó có
ăn hay không, trong tiệm ta còn có việc, bị một cú điện thoại của ngươi
gọi, vừa về là hầu hạ ngươi, ta lại không nợ tiền ngươi!"
"Ngươi thiếu ta cái mạng! Không phải lão tử ngay lúc cuối liều sống liều chết
kêu Quý Tử Hiên đưa ta đến Thanh Khâu, ngươi đã chết ở Cửu Châu rồi!"
"Như vậy a." Nhược Nhất thản nhiên nói, "Vậy ta trả mạng lại cho ngươi, ngươi lấy a, lấy đi a!"
Cả người Mạc Mặc đắp đầy thuốc mỡ với mùi vị kỳ quái, bao đến như xác ướp
vậy cứng ngắc nằm ở trên giường, hung hăng trừng mắt Nhược Nhất: "Nhan
Nhược Nhất, ngươi đó càng ngày càng không biết xấu hổ."
"Không phải ngươi nói sao, thể diện cái thứ này bản thân lại nhìn không thấy
lại không thể bán ra tiền, cần nó để làm chi. Ngươi rốt cuộc có muốn ăn
hay không, đút ngươi no rồi ta còn phải đi trông tiệm nữa! Ngươi tưởng
buôn bán nhỏ làm ăn tốt lắm a!"
Mạc Mặc huyết hận một trận: "Cút! Đừng để cho tỷ nhìn thấy ngươi lần nữa."
Nhược Nhất quả nhiên ôm hành lý chạy lấy người. Sau khi ra đến ngoài cửa thì
gọi điện thoại cho công ty nội dịch, thuê một người tới chăm sóc Mạc
Mặc. Vừa lo lắng không yên vội vã quay về tiệm.
Hôm nay có mấy khách hàng tính cách xảo quyệt tới lấy quần áo. Nàng còn có một điểm cuối cùng chưa xong, cần phải làm cho nhanh.
Sau khi trở về từ Cửu Châu, nàng giống như lần trước, lấy hết máu của bênh
viện, ở nhà điều trị một hai ngày rồi thật sự tập trung vào công việc,
không còn nhớ tới chuyện ở Cửu Châu. Chỉ là ngẫu nhiên thấy đôi tình
nhân dắt tay nhau đi ngang qua cửa tiệm của mình thì nàng sẽ nhớ tới
người kia trong kí ức, nhớ tới canh suông mì sợi.
Nàng nghĩ, Thương Tiêu hẳn là đã đứng trên đỉnh điểm của Cửu Châu, làm một
vị thần bất tử, không bi thương không hoan hỉ. Hắn sẽ trải qua những năm tháng dài đằng đẳng mà từ từ quên đi nàng. Cho nên, nàng cũng không cần phải nhớ hắn, tăng thêm đau khổ cho bản thân.
Ngược lại Mạc Mặc, sau khi trở về cả người bắt đầu nổi mụn nước, linh lực dị
thế xâm vào cơ thể, khiến nàng chịu không ít đau khổ. Thế nhưng nàng vẫn là mỗi ngày ồn ào muốn trở về. Muốn về thăm con trai cùng lão công của
nàng, muốn về trừng trị Thương Tiêu, muốn xưng bá Cửu Châu, muốn làm một nữ vương.
Nhược Nhất mỗi lần đều cười lạnh nhìn nàng. Tay không lưu tình chút nào chọc vào mụn nước trên người nàng.
Tóm lại, thời gian ngày qua ngày cứ thế mà trôi qua. Địa cầu quả nhiên
không bởi vì cuộc sống không giống nhau của vài người mà ngừng quay.
Nhược Nhất vội vã về tiệm, nhanh chóng làm xong quần áo, nhìn đơn đặt hàng
mới trên mạng, phát hiện có người vào tiệm, ánh mắt nàng cũng không
chuyển một chút, theo bản năng nói: "Hoan nghênh quý khách, xin hỏi
ngươi muốn làm dạng quần áo như thế nào?"
Người nọ trầm mặc trong chốc lát, nhẹ giọng nói: "Loại Cửu Vĩ Bạch Hồ."
Tiếng kích chuột bỗng dừng lại, Nhược Nhất không thể tin ngẩng đầu nhìn lại.
Chỉ thấy người nọ vươn tay đưa qua một khối bạch ngọc, phía trên khắc rõ rõ ràng ràng bốn chữ "Canh suông mì sợi".
Hắn nói: "Ta tạm thời không biết tiền tệ ở đây là ra sao. Tạm thời dùng thứ này thế chấp đỡ đi."
Không khí trầm tĩnh hồi lâu, Nhược Nhất nói: "Cái này, chỉ sợ mua không nổi."
Người nọ nhíu mày.
Nhược Nhất nói: "Vậy thì bán thân đi."