Vạn Biến Hồn Đế

Chương 72: Chương 72: Cái Gì Cơ?




Chớp mắt một cái khi mở mắt ra thì Thiên Tiếu phát hiện mình đang nằm trên đùi của Lý Nhã Kỳ, quả nhiên phải quay lại thực tại rồi. Gặp được cha mẹ đương nhiên hắn ta cảm giác vô cùng vui mừng, thế nhưng vẫn chưa biết được kẻ thù giấu mặt là ai hay tổ chức nào.

Cha hắn không nói dối thì đám người kia thật sự quá nguy hiểm, giết được một cao thủ như thế còn tránh được điều tra trong nhiều năm như vậy. Nghĩ tới đây thôi thì trong lòng của hắn ta có chút khó chịu, có điều cũng rất nhanh liền bỏ qua một bên, hắn tin trong tương lai nhất nhất định mình có thể trả thù được.

Hắn ngồi dậy nhìn mấy người hỏi:

“Mọi người đã lấy đủ Hồn Ngọc chưa mà đã quay trở về rồi?”

Dạ Yến đang lái xe quay lại cười nói:

“Đại ca cứ yên tâm, chúng ta kiếm đủ số lượng cần thiết rồi, chúng ta đi ra khu vực ngoài chiến đấu thêm mấy ngày nữa rồi quay trở về thôi. Dự báo thời tiết nói hình như có dị tượng nên tuyết sẽ càng rơi sớm hơn nữa, chúng ta không bắt đầu di chuyển từ bây giờ tới lúc tuyết rơi không ra khỏi rừng kịp thì mệt lắm.”

Dạ Nguyệt tiếp lời:

“Lần này chúng ta nhờ Ban Phước mà tới được Linh giới đã là cơ duyên khó gặp rồi, không cần thiết vì tham lam mà lâm vào hiểm cảnh. Với những gì học được từ tổ tiên tại Linh Giới cũng đủ để chúng ta tiến bộ rất nhiều rồi, mọi người chỉ cần chăm chỉ tự luyện là được rồi.”

Cảm thấy lời của nàng cũng có lý nên Thiên Tiếu không phản đối, hắn ta hiện tại cũng cần có thời gian rảnh để diễn luyện lại bộ Hồn Kỹ kia. Ở trong rừng thế này không phù hợp để diễn luyện một chút nào, huống chi hắn còn phải quay lại làm việc nữa.

Mọi người đúng như kế hoạch quay về mà không gặp nhiều trắc trở cho lắm, vào trong cổng thành mọi người ai lấy cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm. Chuyến này cứ tưởng đi lịch luyện bình thường thôi, không nghĩ tới lại gặp được cơ duyên, khi không lại nhận được Hồn Thần ban phước.

Dạ Yến lái thẳng xe đến quán nhậu của La Sơn hào phóng gọi mấy chục món, chuyến đi lần này thuận lợi làm cho hắn ta hết sức cao hứng. La Sơn thấy bốn người trở về nguyên vẹn thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm, di tượng lần trước làm cho hắn có chút lo lắng, nhưng có vẻ hắn lo thừa rồi.

Bữa nhậu diễn ra vui vẻ, tiếng cười nói khiến cho mùa đông cũng bớt lạnh đi, Lý Nhã Kỳ cảm giác hơi say liền được Dạ Nguyệt đưa về nhà. Chỉ còn lại hai gã đàn ông cùng nhau tiếp tục nhâm nhi rượu, nhưng hai người cũng không dám uống quá nhiều.

Thiên Tiếu cười hỏi:

“Dạo này tỷ ngươi có vẻ dậy đúng giờ, ngươi nghĩ ra cách gọi nàng dậy buổi sáng rồi sao?”

Dạ Yến lắc đầu:

“Đâu có, từ trước khi đi lịch luyện thì đại tẩu ngủ chung với tỷ của ta hơn cả tuần, có người ngủ cùng nên sáng dậy hơi động một cái tỷ ấy liền tỉnh lại đúng giờ ngay. Với thực lực của ta lúc này làm sao dám đơn thương độc mã đi gọi tỷ ta dậy.”

Thiên Tiếu hơi cười nhưng rất nhanh trợn tròn mắt:

“Cái gì cơ?”

×— QUẢNG CÁO —

Dạ Yến giật mình khi Thiên Tiếu to tiếng:

“Huynh làm sao thể đại ca?”

Thiên Tiếu cố gắng bình tĩnh lại hỏi:

“Nàng ấy ngủ chung với Dạ Nguyệt cả đêm?”

Dạ Yến gật đầu:

“Đúng thế, hai người bọn họ ngày nào cũng nghiên cứu chiến trận tới giữa đêm rồi mới đi ngủ, sáng sớm dậy liền đấu tập nhờ Tiểu Thiên Bàn tới tận trưa, ăn xong lại đấu nữa. Lần lịch luyện này khiến họ vô cùng nghiêm túc, dù sao cũng không có người hướng dẫn, tự mình làm thì phải cố gắng hơn bình thường mới được.”

Đặt ly rượu trên tay xuống Thiên Tiếu khẽ giọng:

“Ta say rồi, ngươi đưa ta đi lấy xe cái.”

Xe máy của Thiên Tiếu còn để ở nhà thuê của hắn, Dạ Yến đương nhiên không có từ chối, quá say thì đi đường nguy hiểm nên phải biết điểm dừng. Chính hắn cũng cảm giác nên về rồi, có điều hắn không thể nào đứng lên trước Thiên Tiếu được, thế nên đành cố uống thêm mấy ly.

Hai người về đến nhà thì thấy hai cô nàng đang ngồi vẽ vời gì đó trên bản đồ ảo, Thiên Tiếu lòng đầy lo nghĩ đi về nhà. Đến nơi dựng xe, cổng cũng không thèm đóng mà đi thẳng vào bên trong nhà, dùng chìa khóa mở nốt cánh cửa sau đó đi thẳng vào bên trong.

Cơ ra áo khoác hắn nhìn quang cảnh trong nhà thì chẳng có gì khác biệt so với lúc hắn rời đi cả, ngoại trừ việc trên bàn có rất nhiều vỏ rượu bia chưa được thu dọn. Hắn đi tới mở cửa phòng mình ra, bên trong đèn vẫn mở sáng.

Trời khá lạnh nên người ngủ trong phòng đã bịt kín chăn, Thiên Tiếu suy nghĩ cái gì đó cởi giầy đi lên giường nằm. Nàng mở mắt ra nhìn thấy hắn liền ôm lấy chà sát đầu vào ngực vào đầu của hắn, nhìn thấy hai quả cầu trắng như tuyết hắn liền không khỏi nuốt nước miếng một cái.

Hai tuần rồi lịch luyện cũng chính là hai tuần hắn ăn chay, có Lý Nhã Kỳ ở gần nhưng còn cả tỷ muội Dạ gia, hắn đâu thể làm bừa được. Trong người có sẵn men rượu hắn liền xé toạc chiếc váy ngủ, trực đảo hoàng long không chút do dự, nàng hơi nhíu mày ánh mắt u oán nhìn hắn rồi rất nhanh liền phát tiếng rên rỉ.

Một hiệp kết thúc cả hai liền nằm một chỗ thở dốc, men rượu trong người của Thiên Tiếu cũng tan biến gần hết rồi. Tuy rất muốn làm thêm vài hiệp nữa nhưng còn một vấn đề hắn phải xác minh cái đã, xong xuôi thì muốn làm cái gì thì làm.

Hắn nhẹ giọng gọi:

“Nhã Kỳ?”

Không có đáp lời hắn liền đánh bạo:

×— QUẢNG CÁO —

“Nhã Lan tỷ?”

Nữ nhân trong vòng tay của hắn giật mình ngẩng đầu nhìn hắn một cái rồi ngượng ngùng cúi đầu, thế là hắn ta chắc chắn được người ăn nằm với hắn nguyên tuần trước khi đi lịch luyện không phải bạn gái.

Ngay lúc nghe Dạ Yến nói Nhã Kỳ ngủ với Dạ Nguyệt nguyên tuần là hắn có chút hồ nghi rồi, trong đầu hắn cũng đã nghĩ tới về đến nhà liền hỏi nàng trước. Thậm chí đã nghĩ đến những viễn cảnh tồi tệ nhất rồi, thế nhưng không hiểu sao hắn vẫn tiếp tục làm chuyện kia, đã thế lúc này nghe được tin sốc vốn phải tỏ ra sợ hãi mới đúng.

Nhưng không, dục vọng trong người hắn dường như muốn nổ tung.

Lý Nhã Lan ngay từ lần đầu tiên chỉ coi như tai nạn, nhưng thật sự làm chuyện kia rất thoải mái, nàng uống rượu vào liền coi như không phải lỗi của mình. Vốn đáng nhẽ nàng phải đi công tác, thế nhưng bên kia hủy bởi tình hình ở đó có chút không ổn, cuối cùng hợp đồng được gửi qua chuyển phát cho nàng, lỗi cũng không phải do Thiên Tiếu.

Sau ngày đầu tiên nàng liền muốn giả bộ như quay trở về để hắn biết người ở nhà là nàng, như thế hắn cũng không hoài nghi người hắn ngủ đêm qua là nằng. Nhưng gọi điện cho Nhã Kỳ mới biết một tuần liên tục nàng ta không có ở nhà, không biết ma xui quỷ khiến làm sao nàng lại thầm nghĩ để thêm một ngày.

Thế rồi cứ mỗi ngày trôi qua nàng liền tự nhủ thêm một ngày nữa, Thiên Tiếu vừa mạnh mẽ lại còn chu đáo khiến cho nàng mê mẩn. Tuy biết hắn nhầm người nhưng nhất thời không thoát ra được, đến ngày cuối cùng thì nàng thừa hiểu sớm muốn chuyện cũng sẽ lộ ra.

Lúc này nàng cứ nghĩ hắn sẽ giật nảy mình rồi bỏ chạy, nhưng nàng chỉ phát hiện thứ nằm trong thân thể mình càng lớn lên thôi.

“Yêu tỷ đi, có chuyện gì mai tính.”

Thiên Tiếu rất nghe lời, hôm nay chính hắn cũng không biết mình có phải uống nhầm thuốc không mà tới sáng vẫn còn hăng sức.

Trời gần sáng Lý Nhã Lan nhẹ giọng:

“Ngươi nếu muốn chấm dứt chuyện này thì chút nữa rời khỏi phòng xem như chưa có chuyện gì xảy ra, còn nếu cảm thấy không có vấn đề thì cooi như tỷ thuê ngươi giúp tỷ.”

Trên tay nàng xuất hiện mấy cọc tiền đặt ra đằng sau hắn rồi mệt mỏi chìm vào giấc ngủ, tới tận trưa nàng mới tỉnh dậy. Trên giường vẫn còn nguyên cọc tiền, hắn ta thì chẳng thấy đâu nữa, nàng lập tức thở dài dù trong đầu chưa kịp suy nghĩ gì cả.

Vươn tay cầm lấy cọc tiền thì âm thanh của Thiên Tiếu vang lên:

“Đó là tiền của ta tỷ không được đụng vào.”

Thiên Tiếu đứng ở cửa ra vào tay bê một khay đồ ăn mỉm cười nhìn nàng. Cũng chẳng biết vì sao nàng cũng nở nụ cười một cách vô thức.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.