Ngồi ngoài phòng khách hai người ở đối diện nhau, bọn họ biết chắc chắn phải có một cuộc nói chuyện nghiêm túc về mối quan hệ này. Ngay lúc này cả hai đều vô cùng tỉnh táo, không bị ảnh hưởng bởi bất cứ thứ gì giống như bia rượu, cũng chính vì thế mà bọn họ đều rất căng thẳng.
Bắt đầu từ một hiểu lầm, một người không biết còn một người không muốn bị lộ tẩy, đêm ấy nàng mà đẩy hắn ra thì hắn sẽ biết đó là nàng ngay. Nhưng những ngày sau thì nàng bắt đầu mắc sai lầm, nhân loại thì ai chẳng có dục vọng, dù đôi khi nó cực kỳ hoang đường giống như quan hệ của hai người vậy.
Lý Nhã Lan nghiêm túc:
“Bây giờ cả hai đều tỉnh táo, tỷ hỏi ngươi rằng, theo ngươi mối quan hệ giữa hai chúng ta có nên tiếp tục hay không?”
Thiên Tiếu không chút do dự gật đầu:
“Đương nhiên là có rồi, không lẽ tỷ còn tính kiếm bạn trai.”
Trước đó nàng có từng nói sẽ tìm bạn trai sau khi Lý Nhã Kỳ lên Long Thành học tập, cái này là để cho cha mẹ nàng yên tâm. Thiên Tiếu nghe nàng nói liền nghĩ ngày đến chuyện này cũng là bình thường, hắn thực sự rất cần một lời khẳng định từ nàng, với chiều cao hiện tại hắn không có nhu cầu được cao hơn.
Lý Nhã Lan lắc đầu nhưng lại do dự:
“Ta không chắc, cha mẹ ta thực sự rất mong ta tìm được một nam nhân để dựa vào, họ không muốn ta mang danh quả phụ sống tới hết đời. Với lại nếu không phải tỷ quá cô đơn, lại có nhu cầu sinh lý, ngươi nghĩ một thằng nhóc ta bế từ nhỏ, có thể cưỡi lên ta hay sao.”
Thì đúng rồi, ai cũng là con người cả thôi, Thiên Vương Tinh lại không cấm tam thê tứ thiếp, một nam nhân có thể cưới hai tỷ muội trong cùng một nhà được. Thậm chí hắn muốn cưới cả Lý Nhã Kỳ và Lý Nhã Lan cũng được, vấn đề ở đây là xã hội sẽ nhìn bọn họ như thế nào, cha mẹ của Lý Nhã Lan sẽ phản ứng ra sao.
Riêng về cảm nhận của Lý Nhã Lan về Thiên Tiếu thì có tốt thật, lý do thì bởi nàng đã tiếp xúc với hắn từ rất lâu rồi, tính cách cũng những thói quen cũng rõ ràng. Trên thế gian này không thiếu đàn ông tốt, nhưng nàng thực sự lười đi tìm.
Vốn quen sống có người chăm sóc, lại còn phải chịu được tật xấu của nàng thì trong số nam nhân tốt kia còn được mấy người. Nhưng thanh niên trước mặt chắc chắn có thể chịu được bởi vì hắn đã quá quen với những chuyện đó, nàng cũng không cần phải thay đổi bản thân quá nhiều khi không thích.
Vấn đề lớn nhất ngoài những chuyện kể trên là nàng có nhu cầu tình cảm, sinh lý thật. Nhưng điều này không có nghĩa nàng không thích có nam nhân xa lạ chạm vào người mình, không tự nhiên mà dù tên kia đã chết mà nàng vẫn ở giá tới mười tám năm. Nếu nàng mà trẻ lại tầm vài tuổi thì Thiên Tiếu dám lên giường nàng thì phải bỏ mạng mất.
Nữ nhân ba mươi như sói, bốn mươi như hổ, nàng đã ở lưng chừng nên ham muốn cực kỳ mạnh, tình trạng này của nàng chẳng khác gì Họa Thiên Hậu cả. Đã lỡ với Thiên Tiếu rồi thì chấm hắn luôn, đấy là về phần tình dục, còn tình cảm thì nàng chẳng biết được, nàng hiểu rõ Thiên Tiếu hiện tại chỉ có mong muốn chiếm giữ mà thôi.
Nhưng thực ra nàng nghĩ quá đơn giản rồi, Thiên Tiếu sợ nhất là mất người thân ở bên cạnh. Nàng sống với hắn bao nhiêu năm rồi, hiện tại hắn rất sợ nàng vì chuyện này mà khiến quan hệ giữa bọn họ hoàn toàn đứt đoạn.
×— QUẢNG CÁO —
Trong quá khứ nàng từng vì chuyện của mình mà rồi gia đình tới đây sinh sống, hắn sợ lịch sử lập lại. Trước đây rời nhà ra ngoài sinh sống chẳng muốn về nhà, nhưng hắn không tưởng tượng được nếu quay về mà không có nàng thì sẽ như thế nào.
Chuyện của bọn họ đúng hay sao liền mặc kệ, trước tiên phải giữ nàng lại bên người đã rồi tính tiếp. Tình cảm yêu đương không có thì bồi dưỡng sau cũng được, tuy sẽ gian nan hơn so với hai người kia nhưng hắn không ngại.
Thiên Tiếu mỉm cười:
“Không thì tốt rồi, tỷ có yêu cầu gì thì ta cũng đồng ý, nhưng khi ta đồng ý một điều tỷ cũng phải đồng ý một điều ta đưa ra.”
“Được thôi.” Nàng dễ dàng đồng ý, dù sao đây cũng là một mối quan hệ bình đẳng.
Nàng nhỏ nhẹ mang chút cầu xin:
“Chuyện của chúng ta tuyệt đối phải giữ kín, trước khi ta cho phép tuyệt đối không được cho bất cứ ai biết.”
Thiên Tiếu thản nhiên:
“Đổi lại tỷ phải tuyệt đối chiều ta như trước đây, không được vì lý do bất hợp lý gì mà từ chối ta.”
“Hừ” Lý Nhã Lan vừa giận, vừa thẹn lại buồn cười, tên này trong đầu chỉ nghĩ tới chuyện kia hay sao. Nhưng đây cũng không phải vấn đề gì đó to tát, nàng muốn được đáp ứng nhu cầu thì hắn cũng thế thôi.
Nàng suy nghĩ một chút cuối cùng cũng nghĩ ra yêu cầu thứ hai và thứ ba:
“Điều kiện thứ hai của ta là ngươi nhất định phải trở thành Hồn Hoàng trước ba mươi, nếu không thì chúng ta chia tay. Điều kiện thứ ba là nếu có mốt ngày Nhã Kỳ phát hiện ra và không thể nào chấp nhận được thì ngươi phải chọn lựa con bé, không phải ta.”
Hồn Hoàng trước ba mươi không bao là một điều dễ dàng cả, đưa ra điều kiện này là do nàng muốn cho hắn thêm động lực để phấn đấu. Cha mẹ nàng nếu phát hiện ra chuyện này cũng sẽ không coi thường hắn, bọn họ chắc chắn sẽ cho hắn ta cơ hội, nhưng trước hết biểu hiện của hắn nhất định không thể nào tệ được.
Điều kiện thứ hai là trên cơ sở Lý Nhã Kỳ rộng lượng, còn về phần điều thứ ba là bởi con gái đối với nàng rất quan trọng. Một khi Lý Nhã Kỳ đã không muốn thì nàng tuyệt đối sẽ là người lui bước, nàng đã từng đánh mất hạnh phúc, con gái nàng không nên giống như nàng.
×— QUẢNG CÁO —
Thiên Tiếu im lặng một hồi lâu chẳng nói bất cứ thứ gì cả, trong đầu hắn đang suy nghĩ rất nhiều thứ, cân nhắc vô số chuyện có thể diễn ra. Hắn trong không giống một thằng nhóc hơn mười tám một chút nào, nhìn trạng thái suy nghĩ giống như một người trung niên đang suy nghĩ về cuộc đời của mình vậy.
Rất nhiều thứ hắn có thể không suy nghĩ nhưng riêng chuyện này liên quan tới hai người hắn quan tâm nhất, trước kia hắn cảm thấy bọn họ không quá quan trọng. Tới khi chuyện này tới, nguy cơ mất cả hai mới khiến hắn biết hai người bọn họ đã sớm được hắn xem như thân nhân, tất cả lạnh nhạt dửng dưng là hắn tự cho như thế thôi.
Tận mười phút sau hắn mới hỏi:
“Giả dụ ta chọn nàng ấy thì tỷ sẽ rời xa chúng ta phải không? Thậm chí khi nãy ta nói chúng ta nên kết thúc mối quan hệ này thì tỷ cũng sẽ bỏ đi có phải không?”
Hai câu hỏi thay cho hai điều kiện, thứ hắn quan tâm chính là thế giới của hắn có còn nguyên vẹn hay không. Một người đã mất mát quá nhiều như hắn tỏ ra rất cực đoan trong vấn đề này, Lý Nhã Lan thậm chí nhìn ra vẻ đau khổ trong ánh mắt của hắn ta.
Thấy nàng mãi không nói gì hắn ta đi đến trước mặt nàng, nắm chặt bàn tay lạnh toát của nàng hạ giọng cầu xin:
“Ta không yêu cầu gì cả, chỉ xin tỷ và Nhã Kỳ đừng ai rời xa ta cả, hai người là thân nhân duy nhất. Ngay lúc này ta thừa nhận bản thân không yêu ai trong hai người, nhưng đây là cách duy nhất để ta giữ hai người lại bên mình, cha mẹ đã lần lượt rời xa, tỷ với Nhã Kỳ nhất định phải ở lại cạnh ta.”
Lý Nhã Lan không biết phải nói gì, nàng chỉ lặng im rơi nước mắt, dường như chuyện của hai người vốn là tai nạn lại biến thành cách để hắn giữ lấy nàng.
Ở nơi xa Lý Nhã Kỳ cất đi hai khẩu súng của mình, nàng trước khi về nhà muốn kiểm tra trước để tạo bất ngờ cho mẹ mình. Nào ngờ phát hiện ra chuyện động trời, cuối cùng nàng đứng mãi ở đây ngơ ngác quan sát, đến khi hai người ngủ dậy nói chuyện xong thì thôi.
Ban đầu trong lòng nàng tràn đầy hỗn loạn và tức giận, khi biết mối quan hệ kia là do hiểu lầm mà ra nàng đã mong hai người bọn họ kết thúc nhưng Thiên Tiếu từ chối. Vốn không biết phải đối mặt với hai người làm sao thì cuộc nói chuyện này càng làm nàng hoang mang.
Thiên Tiếu không thích nàng, cũng chẳng thích mẹ nàng, hắn không coi họ là người yêu, càng không phải là bạn tình.
Với hắn họ là cả thế giới.
Tuy bất chấp luân lý nhưng hắn khóc rồi, nàng không nhớ nổi lần cuối thấy hắn khóc là khi nào.