Vạn Biến Hồn Đế

Chương 66: Chương 66: Diễn




Đang nói chuyện với mấy người thì hắn nhắm mắt lại để trò chuyện với Thôn Phệ, vấn đề kia nghe thật sự quá khủng bố.

Thiên Tiếu khẽ giọng:

“Đầu tiên tiền bối đừng gọi ta là chủ nhân nữa, thứ hai là ngươi thật sự có thể dung hợp hộ người khác hay sao?”

Thôn Phệ thản nhiên:

“Ta là Tinh Linh Đế Vương, trong trăm vạn cái Tinh Linh mới có một cái đạt tới cảnh giới này, chút chuyện như thế cũng không làm được thì mất mặt quá. Chỉ là làm giúp người khác thì ngươi sẽ phải tiêu hao kha khá điểm Vận Khí thôi.”

Thiên Tiếu thấy hắn thản nhiên thế liền hỏi:

“Sao ngài không nói cho ta biết mình làm được chuyện đó?”

Thôn Phệ trả lời tỉnh bơ giống như Vạn Biến vậy:

“Ngươi không hỏi.”

Một người nào đó vỗ vai khiến cho Thiên Tiếu mở mắt ra, hóa ra Dạ Nguyệt thấy hắn nhắm mắt bất động liền hiếu kỳ.

Nàng khẽ giọng:

“Ngươi không sao chứ? Có phải hơi thất vọng đúng không?”

Thiên Tiếu lắc đầu đi tới khoác vai hai tỷ muội Dạ gia rồi nói:

“Thực ra có chuyện này ta luôn dấu mọi người nhưng hôm nay ta quyết định không giấu giếm nữa, hai người là bằng hữu tốt của ta. Nhã Kỳ thì chắc chắn là lão bà tương lai rồi nên ta nghĩ cũng nên cho các ngươi biết, ta giấu tới tận bây giờ cũng vì an toàn cho các ngươi. Dù rất tin các ngươi nhưng ta muốn các ngươi thề độc không tiết lộ ra chuyện ta sắp sửa nói thì mới được.”

Ba người mỗi người lần lượt thề thốt một kiểu, dù chuyện Thiên Tiếu nói ra là gì thì bọn họ cũng không có ý định tiết lộ ra ngoài, thế nên họ thề mà chẳng lo lắng gì cả. Thiên Tiếu cũng chỉ làm cho đúng quy trình thôi, chứ ba người này tin được, từ lúc quen biết tới giờ chưa từng thấy dòng cảm xúc của họ hướng tới hắn là tiêu cực.

Dạ Yến sốt ruột:

“Huynh có cái gì thì nói ra nhanh đi chúng ta sốt ruột.”

Đang câu giờ để nghĩ ra cái gì đó hợp lý nên mới lâu như thế, biên ra một câu chuyện hoàn chỉnh đâu thể nói chém là chém được đâu. Khoảng một phút diễn cảnh do dự thì hắn mới đứng thẳng người nghiêm túc, ánh mắt có vẻ phức tạp nhìn lấy ba người.

×— QUẢNG CÁO —

Lại mất một khoảng thời gian nữa hắn mới nói:

“Huyết mạch của ta chắc mọi người cũng biết sơ rồi, nhưng thực ra nó bị dị biến, cuối cùng ngoài những khả năng về thể chất thì ta còn một năng lực đặc biệt. Loại năng lực đặc biệt có thể khiến nhiều người điên cuồng, thế nên ta mới giữ thật kỹ.”

Hắn nhún vai một cái nói ra nhẹ bẫng:

“Các ngươi nghĩ sao nếu ta có khả năng dung hợp Hồn Ngọc chắc chắn đạt được năng lực mình muốn.”

Ba người giật mình che miệng lại, Hồn giả khi dung hợp ba cái Hồn Ngọc đầu tiên xong thì gần như không thể thay đổi, đặc biệt Hồn Ngọc đầu tiên là bất biến. Việc lấy được năng lực bản thân muốn là điều bất cứ Hồn Giả nào muốn, đặc biệt là những cao thủ có tu vi Hồn Hoàng bởi sau Hồn Hoàng thì mỗi đại cảnh giới họ có thể hủy đi một Hồn Ngọc đã dung hợp.

Tuy việc hủy đi chỉ giới hạn từ viên thứ hai trở đi nhưng như thế thôi vẫn đã rất nghịch thiên rồi, đã thế việc hủy đi Hồn Ngọc sẽ ảnh hưởng tới tu vi, đã thế còn rất đau đớn nếu là viên thứ hai hoặc thứ ba. Thiên Tiếu có thể chắc chắn có được năng lực mình muốn thì ai mà chẳng hâm một, càng có nhiều người sẽ muốn bắt hắn lại mổ xẻ nghiên cứu.

Tưởng rằng như thế này đã chấn động rồi thì hắn lại nói thêm:

“Nếu ta còn có thể chọn ra năng lực mình muốn cho cả người khác thì sao?”

Dạ Nguyệt tuy rất sốc nhưng lại vô cùng tỉnh táo:

“Năng lực mạnh mẽ như thế ắt phải có trả giá nếu thi triển phải không?”

Đã chuẩn bị sẵn câu trả lời nên Thiên Tiếu rất bình tĩnh nói như kiểu là có thật vậy:

“Đúng là như thế, chính ta sử dụng thì không có vấn đề gì cả, nhưng sử dụng để giúp ai đó thì khác. Đầu tiên là vô cùng tốn Hồn Lực, thứ hai là phải gần gũi đối phương trong một khoảng thời gian trước khi giúp họ dung hợp, càng tiếp xúc gần và lâu càng chắc chắn dung hợp thành công, ta cũng bớt mệt mỏi sau khi giúp.”

Đã vẽ một bức tranh thì phải hoàn tất nó, Thiên Tiếu bắt đầu bịa đặt:

“Lần đầu tiên ta phát hiện ra mình có năng lực này là khi gặp tai nạn khiến ta dung hợp nhầm Vạn Biến Trùng, xác suất để lấy được năng lực biến hình quá nhỏ nhưng ta làm được. Thế nhưng như vậy chưa thể khẳng định được gì, chuyện này đã khiến ta phân vân trong một khoảng thời gian dài.”

Dạ Nguyệt nhíu mày hỏi:

“Thế làm sao ngươi xác định được năng lực của mình có thật trong khi chưa dung hợp hồn ngọc thứ hai?”

Hắn mỉm cười đầy tự tin:

×— QUẢNG CÁO —

“Đấy cũng là mấu chốt khiến ta phát hiện ra mình có thể dung hợp giúp người khác, khi làm công việc tư vấn tâm lý tại bệnh viện ta đã nghĩ đến việc dùng bệnh nhân làm thử nghiệm. Đầu tiên là một anh chàng còn bốn ngày nữa là chết, hắn chỉ có thể sống nếu thành công dung hợp một loại Hồn Ngọc hệ thực vật có khả năng chữa trị mạnh.

Ta bảo hắn dung hợp sau đó ngấm ngầm thử vận dụng huyết mạch rồi cuối cùng cũng thành công, chỉ là phản phệ khiến ta ói cả máu ra ngoài. Nhưng sau đó ta nhận ra nếu tiếp xúc thân thể với họ nhiều hơn thì ta sẽ giúp bọn họ chọn lựa năng lực mình muốn dễ dàng hơn, ví dụ như ta đã nằm ngủ với một ông lão trong vài đêm và chỉ cảm thấy hơi mệt mỏi sau khi sử dụng năng lực.”

Thiên Tiếu cảm giác mình thật là siêu phàm, bịa chuyện thôi cũng vẽ ra được một câu chuyện hợp lý như thế, năng lực kia có nghịch thiên nhưng khuyết điểm lại quá nhiều. Đã thế chỉ phù hợp để giúp cho bằng hữu và người thân, bọn họ dù được hắn giúp cũng không thể bảo hắn mang đi dùng đại trà.

Muốn chống lại kẻ thù của cha mẹ thì chắc chắn hắn sẽ phải sử dụng năng lực cho người khác nhiều. Có điều đó là chuyện của tương lai, với tu vi của hắn hiện tại thì thể hiện năng lực này cho người xa lạ biết chẳng khác nào tự sát cả, Thiên Tiếu không ngu đến vậy, kể cả người thân cận hắn còn bắt thề độc.

Lúc chọn tiết lộ hắn cũng đã suy nghĩ thật kỹ càng rồi, không thể để sức mạnh to lớn trong tay mà lại không sử dụng. Đặc biệt là khi những người quan trọng với hắn đang chuẩn bị nhận lấy Hồn Ngọc quan trọng.

Ba người đang đi cùng hắn chắc sẽ chỉ mất vài tháng để trở thành Hồn Sĩ, trở thành Hồn Sĩ đồng nghĩa với việc bọn họ sẽ dung nhập Hồn Ngọc thứ hai và thứ ba. Hắn không tưởng tượng được vẻ mặt của bọn họ sẽ như thế nào nếu tận sau này mới biết, bọn họ còn không may dính phải năng lực tệ thì hắn chắc sẽ hối hận cả đời.

Thiên Tiếu mỉm cười nói:

“Các vị ở đây có ai biết hội tụ Hồn Ngọc hay không?”

Mấy người đều chưa đạt tu vi Hồn Sĩ thế nên chỉ có thể tạo Hồn Ngọc chờ đến khi có thể dung hợp thì mới có thể thử, nếu không ai biết cách tạo Hồn Ngọc thì Thiên Tiếu chỉ có thể dùng kiến thức vụng về của mình để thử. Vấn đề là tu vi của hắn thực sự quá thấp, khả năng tạo Hồn Ngọc thành công thực sự quá nhỏ rồi.

Dạ Nguyệt không nghĩ nhiều từ trong nhẫn không gian lấy ra mấy viên thủy tinh trong suốt.

“Mọi người không cần phải lo lắng, trước kia cô cô từng cho ta Hồn Ngọc tinh khiết, may mắn có được sáu viên, nó có khả năng tự động dung hợp Hồn Ngọc của yêu thú với điều kiện nhuốm máu của yêu thú.”

Lý Nhã Kỳ mắt sáng lên:

“Thứ này thật là nghịch thiên, thế này thì cần gì những đại sư tạo Hồn Ngọc nữa.”

Dạ Nguyệt lắc đầu:

“Nào có chuyện tốt như thế, thứ này chỉ giới hạn Yêu thú cấp Hồn Hoàng trở xuống, người tạo ra chính là gia gia của ta, tu vi của ngài ấy cao bao nhiêu chúng ta còn chẳng biết. Trong khi một vị Đại Sư cấp Vũ Vương thôi đã có thể tạo ra Hồn Ngọc từ yêu thú cấp Hồn Hoàng rồi.”

Khí Hồn thế giới tuần hoàn đã có một quy luật bất định rồi, không có bất cứ nghề nghiệp nào được sinh ra mà thừa thãi cả, căn bản nếu có làm gì đó nghịch thiên thì cũng phải trả giá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.