Thiên Tiếu trong đầu đã tưởng tượng ra cách Cầm Vân Ca ra tay, đầu tiên nàng mượn uy danh của Băng Mị, ép mấy cái Hồn Thần ẩn dấu trong Đông Phương gia ra tay giết Đông Phương Khải. Ám Vệ uy hiếp người nhà của mười cái cao thủ kia khiến họ làm phản, đồng thời cho họ hứa hẹn lợi ích để họ ra tay không chút thương tiếc.
Lúc này Cầm Vân Ca bất ngờ liên lạc:
“Ta đã xử lý sạch sẽ, Đông Phương Khải chết rồi, cao thủ Phủ Thành Chủ cũng đã chết sạch, người nhà bọn họ cũng đã biến mất không dấu vết. Từ mai có chuyện gì xảy ra nói với ta trước, Thiên Tiếu đang khảo hạch, dùng kế hoạch kia có thể khiến giám sát bất mãn, những người khảo hạch cùng cũng sẽ bất mãn với Thiên Tiếu.”
Lệ Thiên Tuyết có chút run rẩy hồi đáp:
“Chết hết rồi.”
Cầm Vân Ca không mang theo chút tâm tình dao động nói:
“Lệ Thiên Tuyết là người quan trọng, tất nhiên không thể ở Hạ cấp vi diện được, chuyện đưa ngươi lên Thiên Tiếu sẽ xử lý. Nói giết hết thì cũng không đúng, ta vẫn để lại mười cái cao thủ cho Lệ Thiên Bang sử dụng. Còn những người khác thì tất nhiên phải xử lý, tránh cho việc báo thù xuất hiện, dù sao chúng ta cũng không ở Hạ cấp vi diện, ai biết chuyện gì sẽ xảy ra.”
Nói giết là giết, một người nói đến chuyện giết người mà cứ như giết gà vậy, làm việc ngắn gọn xúc tích, không để lại hậu họa. Giữ mọi thứ luôn ở mức cân bằng, miêu tả Cầm Vân Ca thì đơn giản chỉ có chữ Ác. Dường như chỉ có Thiên Tiếu và cha mới làm nàng quan tâm để ý, lợi ích của bọn họ là trên hết.
Băng Mị nghe được Cầm Vân Ca đã tự mình xử lý thì tức giận nói:
“Người không thú vị, như vậy có chán quá không.”
Chu Vũ cũng lên tiếng:
“Từ từ đùa chơi đến chết không phải vui hơn sao, phải cho con mồi cảm giác vượt trội, khiến bọn chúng có hy vọng rồi lại tuyệt vọng mới hay chứ.Bao nhiêu năm rồi ngươi vẫn vậy, luôn luôn cực kỳ nhàm chán, chả sao trở thành lão nhị nhưng vẫn còn trinh.”
Cầm Vân Ca nghe vậy bực bội:
“Ngươi tự nhìn lại mình đi, ta còn trinh nhưng vẫn xếp thứ hai, có người không được đụng tới còn xếp thứ mười.”
Dạ Thiên Tĩnh hiếm khi nói chuyện lại lên tiếng:
“Các ngươi còn may, ít ra còn hơn ta, số lần nói chuyện mới chỉ đếm trên đầu ngón tay, chẳng hiểu kiểu gì thành vợ người ta.”
Thiên Tiếu:.......
Cầm Vân Ca:......
Chu Vũ:.......
…….
Đáng nhẽ Thiên Tiếu chỉ muốn bảo kê Dạ Thiên Tĩnh thôi, tránh cho nàng gặp phiền toái khi ở Trung cấp thế giới. Nào ngờ Chu Vũ không biết chuyện dạy nàng Ngọc Nữ Tâm Kinh, thế là không muốn cũng phải thành vợ của Thiên Tiếu. Chuyện diễn ra khiến cho Dạ Thiên Tĩnh không biết lên vui hay buồn,
Vốn nàng được Dạ gia chọn làm người gần gũi, cố gắng quyến rũ Thiên Tiếu, nàng tưởng thất bại rồi lại đột ngột thành công. Đến bây giờ vẫn còn mê mang, không hiểu rốt cuộc mình may mắn hay xui xẻo nữa.
Chu Vũ cười hì hì rồi nói:
“Hôm trước Dạ lão sư hỏi ta làm sao tu luyện tốc độ nhanh thế, có thể giúp ngài ấy không, nếu được cho thêm một nửa đồ ăn Thiên Tiếu chuẩn bị. Ta tưởng nàng ấy với Thiên Tiếu ở bên nhau lâu rồi, lại không thấy nàng tu luyện Ngọc Nữ Tâm Kinh mới truyền lại cho nàng.”
Băng Mị chép miệng chê bai: “Tham lam.”
Chu Vũ nghĩ một chút rồi nói:
“Dạ lão sư kích hoạt được Ngọc Nữ Tâm Kinh, chứng tỏ nàng cũng có tình cảm với Thiên Tiếu, đây là duyên phận mọi người không hiểu sao.”
Miêu Bích Hà cũng góp lời:
“Ngu dốt lại đổ cho duyên phận.”
Nàng khó khăn lắm mới có thể ở bên Thiên Tiếu, Dạ Thiên Tĩnh nói chuyện chẳng mấy câu lại được công nhận thì làm sao nàng cảm thấy cân bằng được. Với lại trinh tiết của nàng vẫn còn, thế thì tính ra nàng có khác quái gì Chu Vũ và Dạ Thiên Tĩnh. Với lại nàng nhận ra mình giống như cu li của Băng Mị, người ta chỉ đâu nàng đánh đấy.
Gia môn bất hạnh, gia chủ bất lực.
Nhìn đám nữ nhân cãi nhau Thiên Tiếu bất lực thật sự, các nàng ai cũng có năng lực, bất kể có hắn hay không đều sống khỏe. Hắn bây giờ dám chen mồm vào nhất định sẽ ăn chửi, Tạ gia bây giờ là có quá nhiều nóc nhà. Tại sao các nàng không thể học hỏi Họa Thiên Hậu và Cầm Vĩnh Hà, như vậy có phải hắn đỡ nhức đầu hay không.
Mấy người đang nói chuyện sôi nổi thì Nhan Như Ngọc đột nhiên lên tiếng, nàng nói chuyện rất nghiêm túc:
“Ta tìm thấy trụ sở Cửu Phòng của Vân gia, xử lý như thế nào đây.”
Thiên Tiếu nghĩ một chút rồi nói:
“Bọn họ đã biết mình bị phát hiện chưa?”
Nhan Như Không hồi đáp:
“Chưa, bọn họ nguy trang thành một gia tộc bình thường, ta chỉ may mắn phát hiện khi giúp Hỏa Lam Linh truy quét phản quân thôi.”
Thiên Tiếu nghe vậy liền đưa ra quyết định:
“Thế thì đừng ra tay.”
Cầm Vân Ca giọng nói tỏ rõ vẻ không vui:
“Ngươi mềm lòng?”
Cha nàng năm xưa rời xa gia đình, mẹ nàng bị Vân gia kích động cũng là một phần, tuy vẫn là lỗi của nàng ấy nhưng bỏ qua Vân gia thì không được.
Thiên Tiếu bình thản nói:
“Ta cần tinh huyết của bọn họ để cải thiện huyết mạch, giết bọn họ lúc này chờ ta trở lại thì tinh huyết sẽ bị giảm tác dụng. Giữ cho bọn họ sống tới lúc đó, tinh huyết tươi mới sẽ giúp ta tiến xa thêm một đoạn nữa. Đúng rồi, đã tìm thấy đám Trình Huy chưa. có Hỏa Lam Đế Quốc tình báo phối hợp chắc phải có manh mối rồi chứ.”
Nhan Như Ngọc bực bội nói:
“Lão già chết tiệt này ẩn nấp thật kỹ, đến hiện tại thì ta chưa tìm ra manh mối nào. Ta nghĩ sẽ phải mất thêm một thời gian nữa để tìm kiếm, nếu vẫn không có tung tích thì có lẽ hắn đang ở địa phận của Yêu tộc rồi.”
Thiên Tiếu trầm tư suy nghĩ một chút rồi nói:
“Nếu thuộc địa phận của Yêu tộc thì để ta xử lý, cố gắng tìm kiếm thêm các đại phòng khác của Vân gia, ta cần thêm tinh huyết của bọn họ. Đúng rồi, ta còn cần phục kích Tạ gia, lên kế hoạch cẩn thận, chờ ta trở về giải quyết bọn họ càng nhanh càng tốt. Nếu tìm thấy Nhị Phòng của Vân gia thì báo lại cho ta, ta cần về thăm ông bà ngoại của mình, cho họ biết mẹ ta vẫn còn hy vọng sống lại.”
Năm đó ông bà ngoại đã tiêu diệt phân bộ của Vân gia tại Thiên Vương Tinh khi biết mẹ hắn gặp chuyện, điều này chứng tỏ bọn họ không cùng một giuộc với Vân gia. Điều này khiến cho Thiên Tiếu có chút vui vẻ.
Liễu Nhã lúc này ấp úng lên tiếng:
“Tam phòng của Tạ gia, bọn họ muốn vì Tạ thúc trả thù nên làm liệu, bị các đại phòng khác của Tạ gia liên thủ tiêu diệt rồi. Chỉ còn mỗi một người tên Tạ Thanh ẩn nấp mấy năm nay, hiện tại cũng tham khảo hạch vào Thiên Hồn học viện. Nghe nói còn khảo hạch chung tòa thành với ngươi, hắn ta còn chưa biết hai người có quan hệ với nhau đâu.”
“U….u….u”
Sát khí cuộn trào, tạo ra âm thành giống như tiếng gió rít đầy đáng sợ, giám sát đừng ở gần đó phát hiện mình bằng này tuổi chưa chắc đồ sát sinh linh nhiều bằng tiểu tử này nữa.
Thiên Tiếu mỉm cười nhìn sang giám sát rồi nói:
“Ngài xuống đây đi, ta có chuyện cần thương lượng với ngài.”
Giám sát đi xuống phía dưới, cẩn thận hỏi:
“Ngươi muốn gì?”
Thiên Tiếu ngón tay nhẹ gõ vào tường thành, nhẹ giọng nói:
“Ngài là Tái Tạo Đỉnh Phong, chắc hắn gia tộc của ngươi cũng có những người tu vi rất cao chứ nhỉ?”
Giám sát không hề che giấu:
“Đúng thế, rốt cuộc ngươi muốn gì?”
Thiên Tiếu thẳng thắn nói:
“Ngài nhận giúp ta bốn người làm đệ tử, ta sẽ nấu bốn nồi canh giống như đã nấu cho sư phụ Hồ Nguyệt Hi. Bỏ qua nửa bước Hư Vô đi thẳng vào Hư Vô Cảnh, đồng ý thì thỏa thuận lập tức thông qua. Nếu không đồng ý thì ta tìm người khác.”
Giám sát khí thế trên người bùng nổ, nhân loại trong cả tòa thành quỳ rạp xuống, chỉ có Thiên Tiếu vẻ mặt vẫn lạnh lùng nhìn giám sát.
Hải Vũ làm tổng giám thị đã nhiều năm uy danh chỉ thua mỗi Hồ Thái, hắn lạnh giọng:
“Ngươi nghĩ dùng mấy nồi dược thiện liền có thể mua chuộc được Hải Vũ ta?”
Thiên Tiếu nhíu mày tỏ vẻ không vui:
“Tiền bối đừng dài dòng, được hay không nói một lời, thu lại uy áp của ngươi đi, bạn gái của ta cảm thấy không thoải mái.”
Hải Vũ hừ một tiếng rồi nói:
“Nếu ngươi nghĩ có thể mua chuộc ta bằng dược thiện thì đúng rồi, ta có thể nhận đệ tử ngày, còn dược thiện khi nào ngươi có thể nấu?”
Thiên Tiếu lúc này mỉm cười:
“Đủ nguyên liệu liền có thể, nếu ngài có thể cho họ quyền lợi đủ tốt ta bao luôn độ kiếp, đảm bảo xác suất thành công.”
“Thành giao.”
Hai người bắt tay, hoàn thành giao dịch.