Vạn Biến Hồn Đế

Chương 314: Chương 314: Giá Trị Của Thiên Tiếu




Hải Vũ chưa từng nhấn bất cứ đệ tử nào, hắn ta cảm giác như vậy quá mức phiền toái, chăm lo sự vụ cho Thiên Hồn học viện đã mất quá nhiều thời gian. Cái giá Thiên Tiếu bỏ ra thực sự quá lớn, bất cứ ai cũng phải động dung, từ Tái Tạo Đỉnh Phong trở thành nửa bước Hư Vô, từ nửa bước Hư Vô phi thăng lên Thượng cấp vi diện.

Hai quá trình này đều dài đằng đẵng vài vạn năm, hiện tại chỉ cần một nồi dược thiện liền có thể bỏ qua, rất nhiều người hiện tại đang ghen tỵ. Kể cả viện trưởng Hồ Thái cũng không thể nào bình tĩnh được, Thiên Tiếu giống sếp của toàn bộ các cao thủ vậy, hắn vừa ý ai thì người đó chỉ cần hối lộ liền có thể thăng chức.

Với bốn nồi dược thiện Hải gia chắc chắn có thể vươn lên ngang tầm Ngũ Đại Yêu tộc, các gia tộc của Yêu tộc hơn thua không phải cường giả tọa trấn. Đánh giá đẳng cấp thật sự thì phải nói tới những cường giả đi lên Thượng cấp vi diện và những gì các cường giả đạt được ở trên đó.

Muốn trở về từ Thượng cấp vi diện không phải chuyện dễ, nhưng không phải là không được, một Hư Vô Cảnh cường giả liền có thể dễ dàng tiêu diệt hàng chục cáI Tái Tảo Đỉnh Phong. Kể cả có nửa bước Hư Vô Cảnh cường giả cũng vô dụng, ba cái nửa bước Hư Vô mới miễn cưỡng đánh ngang một cái Hư Vô Cảnh nhất trọng sơ kỳ.

Chênh lệch chiến lực quá lớn, dược thiên của Thiên Tiếu chẳng khác nào thuốc tiên, người như Thiên Tiếu thực sự chỉ nên ở trong Thiên Hồn học viện. Bởi vì chỉ cần ở trong Thiên Hồn học viện hắn mới có thể tự tung tự tác như thế này, các thế lực khác thì nhất định sẽ dùng danh nghĩa trưởng bối để ép hắn.

Các gia tộc đang quan sát đều chỉ ước sao Thiên Tiếu bị từ chối, bởi như vậy thì hắn không thuộc bất cứ thế lực nào. Bọn họ có thể thoải mái tranh cướp với nhau, kể cả tranh cướp không được thì cũng có thể hủy diệt, tuyệt đối không thể để người khác sử dụng.

Thử nghĩ xem hai thế lực đang đối đầu với nhau, đột nhiên có một thế lực xuất hiện nhiều hơn mấy cái Hư Vô Cảnh như thế thì làm sao chịu được. Đương nhiên chuyện này cũng chỉ là trên lý thuyết, những nguyên liệu cần để nấu một nồi dược thiện của Thiên Tiếu đều vô cùng quý giá, tuổi thọ cái nào cũng phải trên vạn năm.

Một cái gia tộc muốn có đủ những thứ này chắc chắn sẽ phải tiêu hao rất nhiều tài lực và nhân tài để tìm kiếm cho đủ dược thảo.

Tộc trưởng Bạch Long tộc không nhịn được nói ra suy nghĩ của mình với Hồ Thái:

“Hồ viện trưởng, ngươi không nghĩ sự xuất hiện của tiểu tử này đang phá hoại cân bằng hay sao?”

Những người khác cũng mong chờ câu trả lời của Hồ Thái, lúc này giọng nói của Mộ Bạch vang lên:

“Thế nào gọi là mất cân bằng, không nói tới việc hắn hiện tại thuộc thế lực trung lập như Thiên Hồn học viện. Kể cả hắn thuộc thế lực khác thì sao, đó chính là phúc phận của thế lực đó, phải nhớ rõ tu luyện giả chúng ta không chỉ dựa vào thiên phú, vận khí cũng là một thứ rất quan trọng.”

Đông Phương Bất Nghĩa thấy cơ hội vỗ mông ngựa xuất hiện liền nói:

“Tiểu tử này đáng nhẽ thuộc Nguyệt Thần Cung của chúng ta, vì đại nghĩa, tránh để các thế lực khác nghi kỵ ta đã giao người ra. Các vị vẫn còn lo lắng vớ vẩn khiến tiền bối phải lên tiếng, các ngươi không cảm thấy quá đáng hay sao. Nếu hắn vẫn còn ở Nguyệt Thần Cung chắc Phương gia của chúng ta khó sống rồi.”

Hồ Thái nghĩ một chút liền nói:

“Tiền bối đã nói hết là suy nghĩ của ta rồi, các vị muốn giữ cân bằng, cũng đâu có khó chút nào. Nghĩ tích cực một chút thì chỉ cần đừng đắc tội hắn, thì khi hắn cảm thấy có chuyện cần ngươi, coi như cơ hội lên Thượng cấp vi diện tới rồi. Theo chiều hướng này thì hắn xuất hiện là phúc lành của chúng ta đấy chứ.”

Mọi người lúc này trong đầu hiện lên một suy nghĩ, tiểu tử này có dược thiện thần kỳ như thế, chỉ cần cho biết công thức và cách nấu là được. Tất cả mọi người đều biết cách chế biến thì chẳng phải mọi thứ đơn giản hơn sao, ai có thực lực tìm kiếm được đủ dược liệu liền phi thăng.

Nhìn vẻ mặt của đám ngốc này Vũ Thuyền Quyên lạnh giọng:

“Các vị đừng có ảo tưởng, đừng tưởng ta không biết các ngươi nghĩ gì, công thức và cách thức chế biến muốn thì ta cho các ngươi. Trù Sư có tu vi Hồng Hoang Đỉnh Phong và nghề nghiệp đạt Thần cấp mười sao được Sáng Thế Thần Điện công nhận còn không mô phỏng lại được. Kết luận sau mười lần thử đó chính là chỉ có chủng tộc của Thiên Tiếu mới làm được, với lại các ngươi cũng biết kể cả có người cùng tộc thì đâu phải muốn làm thì sẽ làm được.”

Các gia tộc sinh ra để làm một nghề nào đó cũng có, bọn họ thường sống ẩn dật, rất khó để gặp được bọn họ. Bởi những gia tộc như thế rất sợ đại thế lực thôn tính bọn họ, biến họ thành những công cụ sản xuất vô tận. Nếu chỉ là sở hữu bí quyết còn đỡ, nhiều gia tộc chỉ có huyết mạch của họ mới dùng được kỹ năng nào đó, từ đó chế tạo ra những thứ không thể sao chép.

Tạ Hồng nghe vậy thì nhíu mày, Thiên Tiếu là người của Ta gia, nhưng hình thái thực sự của Thiên Tiếu thực sự bây giờ khiến hắn không thể hiểu nổi. Rốt cuộc tại sao hắn ta lại có hình dáng của Yêu thú, chẳng lẽ tổ tiên của Tạ gia và Vân gia từng giao du với Yêu thú.Theo trí nhớ của hắn thì trong vòng mười thế hệ không có chuyện đó xảy ra, còn lâu hơn thì hình như cũng không có, hai đại gia tộc đều không ưa gì Yêu tộc.

Câu hỏi được đặt ra là liệu Thiên Hồn học viện liệu có chứa chấp nổi một người không tuân thủ quy tắc như Thiên Tiếu. Một kẻ như thế này chính là con dao hai lưỡi, đặc biệt khi hắn không phải là một kẻ bốc đồng, trí thông minh lại thuộc hàng khủng khiếp.

Mộ Triển thấy Vũ Thuyền Quyên lên tiếng liền chớp thời cơ:

“Mấy vạn năm rồi, lần đầu tiên ta thấy Vũ đại mỹ nhân quan tâm tới người khác đấy.”

Vũ Thuyền Quyên nhìn Mộ Triển với vẻ xa lạ, rõ ràng nàng không nhớ ra đối phương, có gặp mình trước đây, nàng nhẹ giọng đáp:

“Dược thiện do hắn nấu là độc nhất vô nhị, một người thích ăn ngon như ta đương nhiên sẽ có hứng thú rồi. Ta còn trói buộc linh hồn của hắn với ta lại gần nhau, nói vậy cho mọi người biết đừng ai đụng vào hắn, giết hắn không nhanh là ta giết hết đấy.”

Nhìn nụ cười mê người của nàng ai cũng cảm giác mê đắm, nghĩ đến lời của nàng thì Tạ Hồng giật mình, trói buộc linh hồn lại với nhau. Nàng ta bị điên rồi hay sao, chẳng phải như thế có nghĩa một trong hai chết thì người còn lại tu vi sẽ phế mất một nửa hay sao, Hư Vô Cảnh lại đi trói buộc với một cái còn chưa Siêu Thoát.

Chẳng lẽ giá trị của Thiên Tiếu đủ để khiến Vũ gia trả giá lớn như vậy, cảm giác hình như không phải. Tạ gia với Thiên Tiếu đã rơi vào cảnh một mất một còn, kể cả có Vũ Thuyền Quyên can dự thì nhất định phải tìm cơ hội để giết Thiên Tiếu. Cái giá phải trả có thể là Tạ gia sẽ phải trở thành ẩn gia, thời gian cực dài chỉ có thể ẩn mình nhưng như thế còn đỡ hơn bị hủy diệt.

Với lại có rất nhiều cơ hội để giết chết Thiên Tiếu mà không lo bị phát hiện, các kế hoạch cần phải sửa sang lại một chút trước khi thực hiện.

Một tuần sau ở tòa thành gần Lam Ma Thành.

Vũ Thuyền Quyên mở mắt ra, nàng cuối cùng cũng chờ đợi tới lúc khảo hạch kết thúc. Lúc này miệng nàng đắng ngắt, đã ăn đồ do Thiên Tiếu nấu thì những thứ khác thật nhạt nhẽo.

Cùng lúc đó Thiên Tiếu cũng nấu xong một nồi dược thiện, chắt thành một bát canh nhỏ, một người phụ nữ chậm rãi uống vào bát canh. Người này chính là mẹ của Lệ Thiên Tuyết, nam nhân bên cạnh chính là Lệ Vô Sầu, cha của Lệ Thiên Tuyết.

Thiên Tiếu mỉm cười nói:

“Hết hôm nay Thiên Tuyết sẽ phải theo ta đi tới Trung cấp vi diện, hiện tại ta nhường lại không gian cho mọi người. Sau này cơ hội về thăm nhà sẽ rất ít, cố gắng tâm sự nhiều vào.”

“Bộp”

Thiên Tiếu thở dài quay lại, Vũ Thuyền Quyên nhe răng nhìn hắn cười, Lệ Thiên Tuyết nhìn nữ nhân này ngẩn người. Đẹp, trên thế gian lại có nữ nhân đẹp như thế này sao.

“Ta đói rồi.”

“Ừ”

Hai người trò chuyện ngắn gọn rồi rời đi trong sự ngạc nhiên của ba người bốn người Lệ gia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.