Vì hắn phải có mặt nên bữa cơm này chỉ có mười phút, đương nhiên là chỉ mười phút với hắn, Lý Nhã Kỳ vẫn tiếp tục ngồi ăn rất chậm rãi. Lúc hắn lên tới nơi thì tất cả những người cần có mặt đều đã tới đầy đủ, phó viện trưởng Tằng khuôn mặt hốc hác chứ không giống như những gì hắn nhìn thấy trên mạng, có vẻ vợ con sa đọa đã ảnh hưởng tới hắn rất nhiều.
Luật sư lúc này đã đứng ở một bên rồi, thủ tục pháp lý để chuyển giao tài sản dường như xong xuôi nhanh hơn hắn nghĩ.
Phó viện trưởng Tằng khẽ giọng:
“Thực ra nếu ngươi muốn thì ta có thể liên hệ bằng hữu ở kinh thành chữa trị, tuy không thể tu luyện Hồn Lực được nữa nhưng ít nhất còn giữ được tính mạng, không thì ít nhất ngươi có thể cho ta biết cách đền bù thiệt hại cho người thân của ngươi.”
Cô gái mỉm cười:
“Chúng ta không còn nợ nần gì nhau nữa.”
Nhìn nụ cười của cô gái thì phó viện trưởng Tằng và y tá trưởng đều cảm thấy rợn cả tóc gáy, cô gái không phản ứng giống như mọi lần, thay vào đó nàng tỏ ra rất bình tĩnh chứ không cáu gắt như những lần gặp mặt trước.
Y tá trực ban tiêm thuốc vào ống truyền cho nàng, chỉ vài phút nữa thôi nàng có thể ra đi một cách yên bình, nhìn cô gái đáng thương sắp lìa ai cũng không khỏi cảm thấy đau lòng. Thiên Tiếu nhìn thấy cảnh này cũng chẳng biết nói gì hơn, giữ được mạng sống mà không tu được Hồn Lực thì tuổi thọ cũng chỉ có chục năm, đã thế thể lực luôn yếu ớt, đâu ai muốn mình sống mà trở thành phế nhân không chút tác dụng.
Đổi lại là Thiên Tiếu thì hắn chắc chắn cũng sẽ chọn cái chết để giải thoát, sống vật vờ trở thành gánh nặng cho thân nhân, nhìn thấy thân nhân gặp chuyện không thể bảo vệ thì chết đi cho nhẹ gánh. Nhưng nàng vẫn còn may hơn rất nhiều người, ít ra nàng vẫn trả xong thù của mình, có kẻ nằm xuống oan ức mãi mang theo.
Đợi thuốc ngấm vào người cô gái, phó viện trưởng Tằng lại cúi đầu:
“Thật sự vô cùng xin lỗi.”
Cô gái nhẹ giọng:
“Người cần xin lỗi ta là người khác, phó viện trưởng là người tốt, ta mong từ giờ đến chết người không cần xin lỗi ai nữa, trong chuyện này ngươi cũng không có lỗi. Bây giờ ta tìm bọn họ hy vọng sẽ nghe được họ tự mình xin lỗi, không chỉ bọn họ mà cha mẹ ta chắc cũng mong ta tới bên họ lắm.”
Người bình thường đang cảm xúc như thế này thì nghe không điều bất thường, nhưng luật sư thì luôn bình tĩnh trong mọi tình huống, hắn lập tức nghe ra điểm không đúng. Chính hắn giúp cô gái đi kiện nên hắn biết được những kẻ phải xin lỗi là ai, nàng sắp chết nhưng lại bảo là đi tìm bọn họ, ý nàng không phải bảo mấy người này đã chết sẵn rồi sao.
Nghe ra là một chuyện, có muốn nói ra hay không là một chuyện khác, làm một luật sư chuyên bảo vệ những người yếu thế nên hắn cực ghét mấy dạng người như Thằng công tử và mẹ của hắn. Hai người bọn họ thật sự nên chết đi, hắn còn ước gì lời cô gái nói không phải là mê sảng trước khi chết.
Cô gái an nghỉ, có mấy người y tá tới đẩy xác nàng đi an táng, phó viện trưởng Tằng chán nản đi ra ngoài, nghĩ đến gia đình mình hắn lại cảm thấy buồn lòng. Mở ra quang não hắn muốn liên lạc với cái nghịch tử kia, ít gì thì gây ra tội lỗi cũng phải cảm thấy hối hận chứ, còn vợ của hắn thì thật sự lực bất tòng tâm. ngôn tình hay
Nàng xuất thân từ đại gia tộc ở kinh thành thế nên hắn chẳng thể làm gì được nàng ta cả, ban đầu thấy nàng là phế nhân bị gia tộc coi thường nên hắn có thương cảm. Chính hắn tu vi cũng chẳng đâu vào đâu, bằng này tuổi rồi mới vừa vào Hồn Vương Nhất Trọng.
Hắn nằm mơ cũng không ngờ tới nàng làm dâu rồi thì lại bá đạo vô cùng, nàng khiến cho họ hàng của hắn đều phải sợ phát khiếp, nếu không phải hai người đã có đứa con chung thì hắn đã sớm ly dị rồi. Vì con cái nên hắn mới phải chịu đựng cuộc hôn nhân này, không nghĩ tới đứa con trai độc nhất cũng bị nàng chiều hư, tuy tức giận nhưng hắn không thể trơ mắt nhìn con trai vào tù được. ×— QUẢNG CÁO —
Không thể liên lạc
Quang não hiện lên thông báo khiến cho hắn ta khó hiểu, tiếp tục thử liên lạc lại xem.
Không thể liên lạc
Hắn bắt đầu hơi lo lắng, quay sang liên lạc cho phu nhân của mình thì cũng nhận được thông báo tương tự, nhìn thấy Thiên Tiếu đang kiểm tra các phòng bệnh thì hắn nhanh chân tiến lại gần. Thiên Tiếu nhìn thấy phó viện trưởng Tằng đi tới thì trong lòng có chút lo lắng, người ta thường nói trong lòng có ma thì sẽ sợ hãi, hắn giết hết vợ con người ta không sợ mới là chuyện lạ.
Phó viện trưởng Tằng tới bên cạnh rồi nói:
“Ngươi nghỉ ca trực đi, theo ta nói chuyện một lát, tuần này còn bao nhiêu ca trực bỏ hết cho ngươi.”
Thiên Tiếu mỉm cười đi theo hắn tới phòng làm việc, ngồi ở bàn tiếp khách phó viện trưởng Tằng rót ra một ly trà đặt trước mặt hắn rồi hỏi:
“Cảm ơn ngươi đã giúp cho bệnh nhân ra đi thanh thản, không nghĩ ngơi mới làm được hai hôm liền giúp được hai người rồi.”
Hắn nhẹ giọng đáp lại:
“Đây là chuyện ta nên làm.”
Phó viện trưởng Tằng nhẹ giọng:
“Ta vào vấn đề chính luôn, nghe nói nữ bệnh nhân vừa qua đời còn có một người chị gái, nàng có tâm sự gì với ngươi về người chị đó không?”
Thiên Tiếu biết rõ phó viện trưởng Tằng sốt ruột chuyện vợ con:
“Nàng cũng có nhắc tới, tỷ tỷ của nàng ấy hình như sắp tấn thăng Hồn Hoàng và tốt nghiệp tại Thiên Hồn học viện thì phải, đêm qua nàng cũng có tâm sự với tỷ tỷ của mình sau khi nói chuyện với ta, chỉ là ta không nhìn thấy mặt thôi.”
Không khí trong phòng trở nên trầm lặng, Thiên Tiếu chẳng biết tỷ tỷ của cô nàng là ai, nhưng hắn phóng đại tu vi của nàng lên một chút cho phó viện trưởng Tằng nếu có ý định điều tra để đối phó thì bỏ đi.
“Ngươi về nghỉ trước đi, tuần sau tới làm việc, cố gắng phát huy phong độ.” ×— QUẢNG CÁO —
Thiên Tiếu cúi đầu chào một tiếng rồi rời đi, nhìn người đàn ông danh tiếng lại bị vợ con không ra gì hủy hết thành tựu cả đời, chắc hắn phải uốn nắn lại Lý Nhã Kỳ một chút để tránh cho trường hợp nàng quá đáng như nữ nhân kia.
Đi ra ngoài thông báo cho y tá trưởng về việc phó viện trưởng Tằng cho hắn nghỉ hết tuần thì nàng nói hắn cho Lý Nhã Kỳ nghỉ chung đi. Dù sao hai người mới trải qua khảo hạch căng thẳng cũng nên được nghỉ ngơi một thời gian, với lại nàng ta không nghĩ Lý Nhã Kỳ có thể lập lên công tích gì nên nghỉ chung với hắn chó khỏe.
Sợ rằng hắn không đi làm thì Lý Nhã Kỳ sẽ gây chuyện nên y tá trưởng nói thế hắn liền thay mặt cảm ơn, đợi nàng ta ăn cơm xong vào trực thì đã là một tiếng sau, nhìn cái tác phòng này Thiên Tiếu chỉ biết lắc đầu. Nếu không phải hai người ở cạnh nhau từ rất lâu rồi, hắn không biết được những điểm tốt của nàng thì có xinh đẹp nữa hắn cũng xin thôi, ai chịu nổi người như Tằng phu nhân.
Trên đường về nhà hắn kể chuyện của Tằng phó viện trưởng cho nàng nghe, Lý Nhã Kỳ nghe xong liền hiểu được Thiên Tiếu không muốn mình giống như Tằng phu nhân. Nàng cũng không nói gì cả, nói mồm thì ai mà chẳng nói được, bản thân tự tin mình không trở thành nữ nhân xấu xa là được rồi.
Hai người mua đồ ăn rồi ghé qua phòng trọ Thiên Tiếu thuê, tuy trong đó có sẵn rất nhiều đồ ăn nhưng vẫn nên tiếp tế cho họ một chút gì đó. Ví dụ như đồ ăn vặt chẳng hạn, giờ này đến quang não họ còn không được sử dụng chắc buồn chết mất.
Đến nơi thì hắn vô cùng bất ngờ khi La Mỹ Nhân đã có mặt từ trước đó, ba người bọn họ đang ăn một bữa vô cùng thịnh soạn.
La Mỹ Nhân gãi đầu cười nói:
“Ta muốn gọi các ngươi tới nhưng nhớ tới các ngươi còn phải đi làm lên thôi.”
Thiên Tiếu bĩu môi:
“Tuần làm có ba hôm thôi, có đồ ăn ngon thì phải gọi hai chúng ta tới chứ.”
Mấy người ăn uống no say một bữa.
Trong lúc mọi người vui vẻ như thế thì phó viện trưởng Tằng điên cuồng liên lạc cho vợ con mình, hắn đã nhớ tới câu nói của cô gái trước khi chết. Nàng còn có một cái tỷ tỷ là Hồn Hoàng, nếu người kia trả thù thì vợ con của hắn thực sự có thể đã gặp chuyện.
Sau một hồi liên lạc bất thành hắn ngồi sụp xuống ghế ánh mắt vô hồn, chẳng lẽ đây là ông trời trừng phạt hắn ta sao.
Từ trong ngăn kéo hắn lấy ra một mặt dây chuyền, mở ra thì bất ngờ làm sao chính là hình của mẹ Thiên Tiếu.
Phó viện trưởng Tằng nức nở, giọt lệ rơi trên khóe mắt:
“Xin lỗi nàng Vân Ca.”