Nghe được tin tức kia thì mọi lo lắng khi giết người lúc này đều tan biến, đối với hắn ta thì sự an toàn của người bên cạnh là quan trọng nhất. Hắn bây giờ rất muốn đi giết chết Lý công tử nhưng đối phương gia thế lớn hơn Tằng công tử rất nhiều, bên cạnh lúc nào cũng kè kè hai cái Hồn Sĩ chó săn, đã thế gia đình hắn còn thuê cả một Hồn Sư bảo vệ trong bóng tối.
Người này tính cách rất khó đoán nên thói quen của hắn cũng rất khác so với người bình thường, ví dụ như sở thích mỗi ngày đi chơi một quán bar khác nhau chẳng hạn. Mỗi khi lên giường cũng đều muốn có một cô gái khác, mỗi lần hắn ta ra tay thì chỉ khoảng một ngày thì nữ nhân kia vào tròng.
Danh tiếng của tên này Thiên Tiếu đã nghe qua rồi, kẻ này sớm bị Hắc Dạ cao trung đuổi học, lúc đó Lý Nhã Kỳ còn chưa tới nên hắn chẳng biết, bây giờ thì nàng đã vào trong tầm ngắm của tên công tử này rồi. Vừa nãy hắn còn được cung cấp thông tin rằng tên kia chưa vội ra tay ngay có lẽ kiêng kị việc Lý Nhã Kỳ được Thiên Hồn học viện chú ý.
Thiên Tiếu nghĩ mãi cuối cùng cũng rút ra được một số điều.
Đầu tiên là tên kia quả thật kiêng kị bởi được Thập Đại học viện chú ý thì ít người dám đụng vào, huống chi Thiên Tiếu và Lý Nhã Kỳ còn có hai người bạn thuộc Dạ gia. Tên kia hoặc là từ bỏ, còn không chắc hắn muốn ra tay một cách chớp nhoáng khiến cho không ai kịp phản ứng gì, cũng sẽ không ai biết là hắn ta làm cả.
Thứ hai là tên có vấn đề về thần kinh chắc luôn, theo mấy cái tài liệu mà Thiên Tiếu có đọc qua thì tên công tử họ Lý kia chắc chắn bị ám ảnh bởi tình dục rất nặng. Thiên Tiếu cũng rất ham tình dục nhưng còn chưa đến mực một ngày vài cô, ban đêm thì phải có người mới, sống như vậy không chỉ còn là mê gái mà lạ bệnh mất rồi.
Đặc biệt là khi cô gái kia tiết lộ Lý công tử cùng Tằng công tử thực ra đều chỉ là dạng yếu sinh lý, ghi hình lại thì cũng chỉ được ba mươi giây.
Ba mươi giây?
Nghe đến con số đó thì dù đang trong tình trạng rất căng thẳng nhưng hắn cũng không thể nào nhịn được được, nhanh như vậy giả sử có gửi ghi hình lên mạng thì chẳng biết nữ nhân kia sẽ nhục hơn hay bọn họ nhục hơn nữa. Nhưng một ngày vài lần với tu vi thấp như vậy thì ba mươi giây cũng có thể tính là dài rồi.
Trong vòng vài ngày hắn đoán Lý công tử sẽ chưa có động thái gì thế nên tạm thời gạt qua một bên, nhưng lúc hắn gạt được lo nghĩ trong đầu ra thì cũng đã sáng mất rồi.
Y tá trưởng đi lên thấy hắn thì hơi ngạc nhiên hỏi:
“Đáng nhẽ gần sáng là ngươi hết cả rồi sao không về nhà đi?”
Thiên Tiếu mỉm cười: ×— QUẢNG CÁO —
“Bạn gái ta quá mệt nên vẫn còn ngủ, ta ở lại trực thêm một ca nữa, từ đó đến cuối tuần chọn thêm một hôm nữa để đi làm là được. Như thế thì từ giờ tới cuối tuần có thể bớt lo nghĩ về thời gian đi làm hơn, hiện tại còn đi học nên đối khi chẳng biết thế nào mà lần, đề phòng một chút vẫn hơn.”
Y tá trưởng đánh giá rất cao Thiên Tiếu, hắn chỉ mới mười tám nhưng đã lăn lộn nhiều công việc, tính tình thoải mái vui vẻ nhưng nói chuyện lúc nào cũng trong khuôn khổ. Tuy thế này đối với người trẻ tuổi tiếp xúc với hắn sẽ không thích cho lắm, nhưng ấn tượng của hắn khi tiếp xúc với người lớn sẽ luôn là mười trên mười.
Chưa kể việc Thiên Tiếu thực sự rất được việc, đi làm hai buổi hắn ta liền khuyên bảo được hai người để họ có rời xa thế giới này một cách thoải mái. Thực sự như thế bệnh viện sẽ bớt thêm một lượng chi phí, đồng thời giúp cho thêm nhiều bệnh nhân có thể trải nghiệm việc được chăm sóc tâm lý để ra đi một cách nhẹ nhàng.
Quan trọng nhất là hắn đã có thể khiến cô bé đáng thương kia buông lơi, nếu nàng vẫn còn cứng đầu thì bệnh viện thật sự sẽ rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan. Danh tiếng của phó viện trưởng Tằng đi xuống ảnh hưởng rất nhiều tới bệnh viện, tuy không công bằng với cô gái nhưng nàng kiện cáo như thế tiếp diễn một ngày sẽ ảnh hưởng tới toàn thể bệnh viện.
Chuyện đã xảy ra thì muốn cứu vãn cũng không thể nào nữa rồi, nàng chịu thiệt một chút thì hàng ngàn nhân viên của bệnh viện sẽ dễ chịu hơn một chút. Mấy ngày vừa rồi chịu ánh mắt kỳ thị của dân chúng đã khiến bọn họ vô cùng mệt mỏi, tất cả bọn họ chỉ mong chuyện này chìm xuống sớm một chút.
Y tá trưởng khẽ giọng nói:
“Thế thì ngươi đi ăn sáng chút đi, trong thời gian này luật sư của cô bé sẽ làm việc riêng với nàng, chút nữa chúng ta tiêm thuốc cho nàng thì ngươi có mặt để cho nàng an tâm một chút. Nếu phong độ của người cứ tốt như thế này thì khi kết thúc công việc chắc chắn sẽ đạt hạng xuất sắc, thậm chí còn được thư đề cử lên tổng hội của Thiên Hà thương hội nữa.”
Một người đàn ông trung niên mặc vest mang cặp táp đi tới bên cạnh y tá trưởng, không cần nói thì hắn cũng biết đây chính là luật sư, lễ phép gật đầu chào hỏi một cái sau đó hắn đi thẳng tới phòng nghỉ. Lúc này Lý Nhã Kỳ đang ôm một nữ y tá khác ngủ ngon lành, quang não thì vẫn để chế độ mở, nhìn dòng chữ nhỏ chạy bên trong thì hắn giật mình, đây không phải là nơi hắn thường xuyên vào coi phim hành động hai người diễn hay sao.
Nhìn vào quang não của nữ y tá thì cũng thấy cái tương tự, chẳng lẽ hai cô nàng này ban đêm cùng nhau trao đổi kinh nghiệm hay sao. Chuyện này thực ra cũng có thể, nụ hôn tối hôm qua nàng hình như cũng học hỏi từ trong phim, chỉ là thiên phú của nàng còn không đủ để làm tốt ngay trong lần đầu tiên.
Hắn lắc đầu khẽ lay nàng dậy, Lý Nhã Kỳ lờ mờ mở ra đôi mắt nặng trĩu, tối hôm qua nàng tính về đây ngủ nhưng phát hiện ra một cái y tá tập sự đang xem gì đó, lúc lại gần thì phát hiện ra đối phương đang xem phim cấm. Y tá bị phát hiện liền giải thích lý do rằng nàng ta mới có bạn trai nên mới coi mấy thứ này, nàng không muốn tỏ ra nai tơ quá mức.
Cùng chung hoàn cảnh nên thay vì phê phán thì Lý Nhã Kỳ ngồi bàn luận luôn, hai người cùng nhau trao đổi kinh nghiệm ít ỏi của mình. Đến tận gần sáng thì hai người mới ngủ, tính từ đó tới giờ còn chưa được bốn tiếng nữa.
×— QUẢNG CÁO —
Thiên Tiếu khẽ giọng:
“Chúng ta đi ăn sáng rồi trực thêm một ca nữa, làm xong thì tuần này chỉ còn một buổi, cuối tuần chúng ta tới làm một hôm nữa là xong rồi.”
Nàng gật đầu đi theo hắn, hai người đi ra một quán ăn tương đối vắng người, dù sao lúc này cũng là giờ làm việc của đại đa số mọi người rồi.
Ngồi vào bàn nữ nhân viên chọn món nhìn vào quang não của Lý Nhã Kỳ nở nụ cười mỉm, Thiên Tiếu thực sự bó tay rồi, đợi phục vụ đi hắn mới đứng lên đi sang bên cạnh Lý Nhã Kỳ.
Hắn nhỏ nhẹ nói:
“Mấy chuyện tế nhị nếu muội muốn tìm hiểu thì hỏi trực tiếp ta.”
Nàng không hiểu hỏi:
“Chuyện tế nhị gì cơ?”
Thiên Tiếu gõ vào quang não của nàng, Lý Nhã Kỳ lúc này trợn tròn cả mắt, khuôn mặt đỏ hồng cúi gục xuống bàn.
Về phần Thiên Tiếu thì hắn cười như được mùa, mấy khi có cơ hội trêu chọc nàng, huống gì khi nàng đỏ mặt thực sự rất dễ thương.