Sau khi giải quyết xong thì Thiên Tiếu kéo hai người kia đi, Hắc Tử Nghiên và Băng Mị đều bất ngờ bất ngờ vì độ ngầu của hắn. Xử lý nhanh gọn không vết xước, khiêu khích đến đúng giới hạn của kẻ khác khiến cho bọn họ tức mà không làm gì được.
Hắc Tử Nghiên mắt sáng như sao:
“Khi nãy người ngầu quá.”
Thiên Tiếu khiêm tốn:
“Vô tình nắm được chút chuyện của người kia nên tự tin, cũng không có gì ghê gớm lắm đâu. Đâu thể nào như đội phó một mình cân hết cả đám lưu manh.”
Hắc Tử Nghiên vỗ ngực tự hào:
“Đương nhiên rồi, nếu không thì sao ta làm được đội phó.”
Hắn không muốn thể hiện quá nhiều, ngẫu nhiên phải xử lý thì mới lộ mặt. Ý định của hắn là để cho Hắc Tử Nghiên và Chiến Vũ Thiên Nhân trở thành bộ mặt của tổ đội. Chiến lực của hai người này đều rất xuất sắc, rất phù hợp để đưa ra đằng trước.
Băng Mị không biết tại sao khi nãy nàng cảm giác Thiên Tiếu thật sự vô cùng hấp dẫn. Hắn mưu trí, bình tĩnh, lạnh lùng khi xử lý tình huống. Đặc biệt dùng lời nói để áp đảo đối phương, khiến cho bọn họ không hề có cơ hội giải thích, cuối cùng bắt buộc chấp nhận kết quả.
Theo như nàng thấy thì Lam Vỹ xuất hiện hay không cũng thế thôi, tất cả mọi thứ đã nằm trong lòng bàn tay của Thiên Tiếu rồi. Thực ra sự xuất hiện của Lam Vỹ có thể tính là may mắn cho đám người kia, nếu không sự việc làm lớn hơn thì Vương La sẽ không chỉ chịu chút ít đau khổ như thế này đâu.
Về đến nhà thì Hắc Tử Nghiên liền cảm nhận được tu vi bị phong ấn, nơi như thế này tấn công rất khó nên nàng có thể yên tâm. Thiên Tiếu bày cho nàng một góc để nghỉ ngơi, tuy sống tạm bợ nhưng cũng không được tệ quá, nếu không có thể khiến nàng sinh ra bất mãn.
Thiên Tiếu mỉm cười nói:
“Ngươi ở đây nghỉ ngơi trước đi, chỉ cần ở trong đây thì cái vòng kia hoàn toàn vô hiệu, ta đi ra ngoài có chút chuyện cần xử lý. Đợi khi nào ta về sẽ làm đồ ăn cho ngươi.”
Hắc Tử Nghiên từ trong giới chỉ lấy ra rất nhiều đồ ăn rồi nói:
“Ngươi không cần phải lo, ta vào cửa hàng đã mua rất nhiều đồ ăn với quần áo rồi.”
Thiên Tiếu nhún vai:
“Tùy ngươi thôi, nghỉ ngơi cho tốt vào, còn Băng Mị nàng đi theo ta.”
Nơi kia có Hắc Tử Nghiên rồi thì không thể nói chuyện tự nhiên, thế nên Thiên Tiếu mới đề nghị Băng Mị đã chỗ khác làm việc. Để chắc chắn còn đi vào phòng riêng của một quán nước, chỉ như thế này thì thông tin mới được bảo mật tuyệt đối.
Không phải Thiên Tiếu làm quá nhưng những thứ hắn ta sắp bàn với nàng cực kỳ quan trọng. Bất cứ thông tin nào điều tra được đều có thể khiến cho toàn bộ thế giới này quan tâm, thậm chí sẽ có kẻ liều lĩnh cho hai người lãnh đủ.
Thiên Tiếu nhấp nhẹ ngụm trà nhẹ giọng:
“Chuyện ta giao nàng xử lý như thế nào rồi?”×
— QUẢNG CÁO —
Băng Mị nghi ngờ:
“Ngươi thật sự không biết những chuyện gì sẽ xảy ra sao?”
Thiên Tiếu cười khổ:
“Chẳng phải ta đã nói rồi sao, những chuyện từ sau khi ngươi sinh ra hai năm thì ta không biết được, khi đó là đã trở thành nhân loại rồi. Huống chi Quỷ Thần Chiến là do cha ngươi khởi xướng, hắn ta hoàn toàn đi ra ngoài vận mệnh nên ta không dự đoán được dù chỉ một chút.”
Băng Mị chép miệng:
“Cũng nhờ may mắn ta đã phát hiện ra cách để đám quái vật kia tự mở cổng tới tìm chúng ta. Thế nhưng chúng ta cần rất nhiều người, ít nhất phải vài chục trở nên, đã thế còn phải trông chờ vào may mắn nữa còn không thì phải bỏ tiền ra để thuê người.”
“Cụ thể hơn một chút, nàng nói thế sao ta hiểu được.”
Quả thật nói thế thì ai mà biết được.
Băng Mị đùa giai:
“Bằng đó dữ kiện thôi ngươi thử suy nghĩ xem.”
Thiên Tiếu suy nghĩ:
“Cần nhiều người, vài chục trở lên sao, không nhẽ định tạo ra một vùng có tu vi thấp nhất theo cấp độ để cổng ưu tiên mở ở đó. Nhưng xác suất tính ra vẫn không được cao cho lắm, tính ra còn phải đảm bảo khu vực xung quanh càng ít ngươi càng tốt, nhỡ có người đẳng cấp cao ở đó thì tỷ lệ sẽ giảm đáng kể.”
Chí Cao Thiên Đạo
Trước khi đi Thiên Thư đã để lại một lời nhắn mà nàng chỉ đọc được cách đây không lâu.
Nguyên văn là như thế này:” Cô chủ nhỏ, dù rằng Chí Cao Thiên Đạo trở thành nhân loại chắc chắn sẽ có nhân tính, cũng giống như ta vậy. Tuy nhiên Chi Cao Thiên Đạo vẫn là thứ ngươi tuyệt đối không thể coi thường, nếu hắn muốn bất cứ ai cũng có thể biến thành quân cờ.
Kể cả cha ngươi cũng từng là một quân cờ, trừ khi trở thành Chí Cao Thần mới có thể tránh được sự kiểm soát của hắn. Tuy nhiên chuyện đó không quan trọng, thứ ngươi phải làm để ý tới cảm xúc của hắn, tuyệt đối không thể để hắn nhầm đường.
Bất cứ ai đi nhầm đường thế giới này vẫn sẽ nguyên vẹn, Chí Cao Thiên Đạo xảy ra vấn đề thì trên thế gian này sẽ chẳng còn sinh linh nào sống sót cả. Người ta có câu “Thiên Tử giận dữ máu chảy thành sông”, hãy cố giữ cho vị vua của thế gian luôn tinh khiết.”
Nghĩ đến đây nàng nghĩ Thiên Thư có vẻ lo lắng hơi thừa, kẻ thông minh như thế này tuyệt đối sẽ không đi lầm đường một cách ngớ ngẩn. Tuy nhiên hắn nhất định sẽ chú ý hết sức, đây là chuyện nàng cũng nên làm.
Thực ra nàng đã hiểu cuộc sống của Thiên Tiếu khi còn là Chí Cao Thiên Đạo, hắn giống như một khán giả ngồi coi vô vàn bộ phim vậy. Người coi phim không thể nào làm hết mọi thứ giống như trong phim, kẻ cả vấn đề cảm xúc và hành động cũng thế thôi.×
— QUẢNG CÁO —
Một người coi phim hành động có thể nhìn rõ các động tác lắp ráp súng, bắn súng nhưng đâu thể nào sử dụng giỏi như trong phim. Biết rằng phấn đấu sẽ quan trọng nhưng đâu phải ai cũng có thể cố gắng như trong phim, nhân vật chính có thể chịu bao nhiêu thứ để vượt qua thử thách nhưng đâu phải ai cũng có sức chịu đựng giống nhau.
Băng Mị gật đầu:
“Đúng là như thế rồi, ngươi tính làm sao?”
Thiên Tiếu suy nghĩ một chút rồi hỏi:
“Ta sẽ tự đi tìm hiểu thêm một vài thứ trước khi mở cổng, tình hình của Chiến Vũ Thiên Nhân cũng phải tốt hơn một chút thì mới được. Hôm qua nàng đi thăm thì thấy hắn ta ra sao rồi, đã hoàn toàn hồi phục hết chưa.”
Băng Mị đáp:
“Ta nghĩ không có vấn đề gì đâu, chỉ là hắn vẫn hơi lo lắng cho sự an toàn của cô hầu gái, nếu được để ta cho Cầm Tử Vân phái người tới bảo vệ cũng được. Nàng ấy ít nhiều gì cũng là quận chúa, trong nhà khách khanh không hề ít, có lẽ cũng không phải chuyện gì lớn.”
Thiên Tiếu đứng lên:
“Được rồi, thế thì chúng ta chia nhau ra hành động, cố gắng trong một tuần đầu tiên kiếm được càng nhiều điểm càng tốt. Tạm thời thì chúng ta sẽ an toàn trong một khoảng thời gian trước khi các cao thủ cấp Hồn Vương được mở ra, nàng đi tập hợp mọi người rồi chúng ta bắt đầu từ ngày mai luôn, tiền bạc không thành vấn đề.
Tốt nhất nàng thuê những người từ những toà thành thành xa hơn một chút, bao trọn một tháng, mỗi người một triệu Hồn Nguyên là tốt nhất. Thuê luôn cả một một vùng hoang sơ nào đó để dễ dàng mở cổng, làm như thế sẽ giúp chúng ta không bị phát giác ra trong một thời gian.”
Băng Mị gật đầu nhưng vẫn nói:
“Chúng ta nghĩ ra được, thì người khác cũng nghĩ ra được, chắc hẳn sẽ có những nhóm khác sẽ phát hiện ra chuyện này.”
Thiên Tiếu bình thản:
“Khi chỉ mở được mấy cái cổng cấp thấp, dù có một mình chúng ta kiếm được quân công thì cũng chẳng có ích gì. Vài ngàn hay vài chục ngàn cũng không phải con số lớn, muốn có sự chênh lệch thì phải chờ chúng ta tự mở cổng cấp cao thì mới có cơ hội.”
Thảo luận xong thì ai đi làm việc của người lấy, Băng Mị đã đi qua mấy cái truyền tống trận để thuê người ở một tòa thành xa xôi. Ngay trong ngày đó có hơn hai trăm người đã có mặt ở một cánh rừng vắng, một nơi đã bị bỏ hoang sau khi bị thú triều quét qua một lần.
Thiên Tiếu tập hợp mốt ít tổ đội mà hắn có thể tin tưởng, trong nhóm thì chỉ có Dạ Yến là không thể tham chiến. Hắn ta hơi xui khi tổ đội với bốn người hoàn toàn xa lạ, vì lý do bí mật nên khó có thể để hắn tham gia.
Lý Nhã Kỳ tham gia vào một tổ đội cũng đã phát hiện ra nguyên lý để mở cổng, thế nên không cần thiết để nàng họp nhóm.
Nửa ngày sau thì mọi thứ đã sẵn sàng.