Vạn Biến Hồn Đế

Chương 222: Chương 222: Tất cả đều là rác




Sự xuất hiện của Thiên Tiếu khiến tình hình trở nên căng thẳng hơn hẳn, tất cả các học sinh đều chờ đợi được xem kịch hay. Cơ hội như lần này mấy khi có được, không nghĩ tới trong thời gian bọn họ học lại thấy được, đặc biệt các học sinh năm cuối càng hứng thú hơn.

Những năm nay bọn họ đã sống dưới sự áp chế của Hình Đường, nhiều khi Hình Đường thiên vị kẻ khác bọn họ cũng phải cắn răng mà chịu. Bây giờ thì hay rồi, Thiên Tiếu là truyền nhân của Hồn Thần, đám ngươi không thích nói lý của Hình Đường cũng bị buộc phải nói lý.

Người quản lý tối cao của Hình Đường tên Lý Minh lên tiếng:

“Vị học đệ này nói chuyện đoàng hoàng có được không?”

Thiên Tiếu lúc này chống tay bên hông tức giận:

“Cảnh sát có lấy được ghi hình, rõ ràng là bọn họ muốn sàm sỡ nữ nhân của người ta, bị nói lại còn ra tay đánh người. Mười người đánh một, đã thế còn đánh chỉ một cái Hồn Giả, đám người ở Hình Đường ăn cứt hay sao mà phá án hay quá vậy, sao không để Tiểu Hoàng nhà ta lên làm chủ Hình Đường đi.”

Một người từ bên ngoài hỏi:

“Tiểu Hoàng là ai thế Thiên Tiếu học đệ?”

Thiên Tiếu bực bội:

“Con chó ta nuôi ở quê, lũ này giống như mấy tên bù nhìn rơm, tác dụng còn thua cả con chó. Học viện bỏ cả đống tài nguyên đi bồi dường, ba năm trời tu luyện mới vào được hình đường, các ngươi báo đáp công ơn dạy dỗ của lão sư, công ơn sinh thành của cha mẹ như thế sao.”

Vương La gầm lên:

“Thiên Tiếu ngươi quá đáng.”

Thiên Tiếu chỉ thẳng mặt của Vương La:

“Đồ phản Thần, ta sẽ tố giác ngươi lên Sáng Thế Thần Điện.”

Vương La tức giận:

“Ta phản thần khi nào.”

Thiên Tiếu to giọng:

“Mười hai tiếng, ba phút trước ở trên có truyền luật mới của Chí Cao Thần ban xuống, ngươi biết những kẻ này làm sai vẫn bao che. Không phải phản thần thì là gì, con cháu Vương gia lại xuất hiện kẻ phản Thần.”

Vương La cũng gào lên:

“Vớ vẩn.”

Thiên Tiếu chỉ lên cao rồi nói:

“Có dám lấy danh nghĩa của Chí Cao Thần để thề rằng các ngươi khi nãy không hề làm việc như thế hay không, ai nói dối lập tức chết cả nhà. Đều là người thờ phụng Chí Cao Thần các ngươi có dám hay không, có cần ta làm trước cho mà xem không.”

Vương La không nghĩ tới một chuyện rất nhỏ lại có người muốn xé cho nó to ra, bây giờ nhất định phải nghĩ được cách gì đó giải quyết cho tốt. Hắn liếc mắt lên nhìn mấy người của Hình Đường, nếu để tên điên này tiếp tục thì họ sẽ chết hết.

Lý Minh khẽ giọng:

“Có thể là Hình Đường điều tra không kỹ, học để có thể đưa ra bằng chứng, chúng ta sẽ xem xét rồi xử lại. Không biết học đệ cảm thấy thế nào?”

Thiên Tiếu lấy ra một viên Hồn Ngọc lưu hình ảnh đưa cho Lôi Minh rồi nói:

“Đây là bằng chứng, có một bản duy nhất trong tay ta thôi, phải cẩn thận đấy.”

Lý Minh mỉm cười:

“Học đệ cứ yên tâm, ta đảm bảo không gây bất cứ rắc rối nào cho ngươi.”

Mọi người đều cảm thấy có chút kỳ là, như thế này không giống với tác phong thường ngày của Lý Minh một chút nào. Vốn là con duy nhất của của Lý Thái Sư nên tên này lúc nào cũng kiêu ngạo, làm việc không nể nang bất cứ ai, làm sao nay lại ngoan ngoãn thế.

Trước kia khi La Hoàng ở trong học viện còn có người kiềm chế hắn, hiện tại La Hoàng đã rời khỏi học viện thì chuyện hắn tỏ ra lép vế trước học đệ là vô lý. Tên này cũng rất điên, vì có bất cứ chuyện gì xảy ra thì Lý Thái Sư cũng sẽ che chở cho hắn, Thái Sư quyền ngang Tể Tướng chứ không phải chuyện đùa.

Rắc

Hồn Ngọc biến thành bụi phấn, Lý Minh cười nói:

“Bây giờ thì không còn vấn đề gì chứ?”

Các học sinh khác đều xạm mặt lại, bằng chứng bị hủy rồi thì làm gì được nữa, họ không hiểu sao Thiên Tiếu tại sao lại ngốc như thế.

Khục...khục….khục…..há…..há…..há

Thiên Tiếu cười bò ra cả đất, mọi người đều nghĩ tên này tức đến điên rồi, tự nhiên nằm ra đất cười như thế.

Đợi cười được một hồi lâu Thiên Tiếu dừng lại:

“Đừng làm vẻ mặt ngầu thế chứ thằng ngu, đây là bản cuối cùng ta giữ bởi ta đã gửi bản khác cho sư phụ, Vân Ca công chúa, La học trưởng, còn cả Miêu lão sư và Dạ lão sư nữa. Thằng ngu hủy đi một bản sao chép rồi làm mặt ngầu, cha ngươi trở thành Thái Sư sao lại sinh ra thằng con đầu đất như thế, ngốc đến mức làm người ta cười không ngậm mồm được.”

Lý Minh mặt nổi gân xanh, hắn sắp bùng nổ rồi, tên ranh ma đáng chết.”

Hắn gằn giọng:

“Ngươi chống đối ta.”

Thiên Tiếu cười nhạt:

“Sợ quá, hiện tại ta đã xóa bỏ tu vi luyện lại từ đầu nên nhỡ bùng phát khí tức làm ta bị thương, thì cha ngươi là một cái Hồn Đế nhỏ bé sợ không tiếp nổi một chưởng của sư phụ ta đâu.”

Lý Minh kiềm chế lại, thằng nhóc này cố tình.

“Ngươi nghĩ đây là Thiên Hồ Đế Quốc chắc, cha ta……”

“Khoan hãy khoe khoang, cho ngươi xem cái này thú vị lắm.”

Thiên Tiếu lấy ra quang não cho Lý Minh xem vài tấm hình hắn ôm eo Cầm Vân Ca đi ngoài đường khi nãy.

“Thấy không, nàng ấy dễ thương nhỉ, không lâu nữa hôn ước định trước giữa ta với nàng ấy sẽ thực hiện, người làm chứng chính là tiên đế Phụng Hậu. Ngươi nghĩ nhạc phụ của ta sau khi đăng cơ sẽ bao che cho một cái Lý gia luôn chống đối hắn hay con rể là đệ tử Hồn Thần.”

Soạt

Lý Minh nắm cổ áo của Thiên Tiếu xách lên, nhưng gương mặt tươi cười của Thiên Tiếu hoàn toàn không đổi. Hắn biết rõ rằng Lý Minh rất thích Lý Nhã Kỳ, chuyện này không ít người biết, điều này rất có thể khiến cho Lý Minh chạm tới giới hạn. Nhưng vì gia tộc kẻ này vẫn sẽ phải kiềm chế, Thiên Tiếu mình nếu có chuyện thì ngày mai cũng chẳng còn cái Lý gia nào cả.

Phụt

Một bãi nước miếng giữa mặt Lý Minh dần dần chảy xuống, Thiên Tiếu lại một lần nữa thử thách độ chịu đựng của Lý Minh. Bị nhổ nước bọt Lý Mịnh vội buông tay để lau mặt.

Thiên Tiếu lui về sau đúng lúc một người khác xuất hiện, đó là Lam Vỹ, Tổ Trưởng Giám Thị của Yến Long học viện kiêm Chấp Sự của Sáng Thế Thần Điện.

“Đủ rồi, các ngươi tính làm loạn đến bao giờ nữa.”

Lý Minh đơ người không chào, Vương La và những người khác vội vàng cúi chào. Thiên Tiếu vẫn cười tươi, nụ cười khiến người khác ớn lạnh.

Đè nén cảm giác lo lắng của mình Lam Vỹ quát:

“Ngươi là học sinh của học viện thấy lão sư lại không chào là ý gì?”

Khí thế tỏa ra vừa đủ để khiến tất cả học sinh ở đây phải khó chịu nhưng chẳng làm ai bị thương. Riêng phần Thiên Tiếu thì hắn miễn nhiễm với mấy thứ này rồi nên không sợ, dù cho có là Hồn Thần tỏa khí thế cũng vô ích thôi, chỉ giống với gió thổi hơi to một chút.

Thiên Tiếu cười nói:

“Ta đang nghĩ tới một chuyện rất thú vị mà sư phụ ta kể cho cách đây không lâu, sư phụ còn nói đảm bảo Lam Vỹ lão sư sẽ rất thích. Vì chuyện đó hay quá khiến ta hơi có chút chuyên chú mới không để ý lão sư mới tới.”

Lam Vỹ cảm thấy mình bị đùa nghịch:

“Nói năng vớ vẩn gì thế?”

Thiên Tiếu giơ tay ra hiệu bình tĩnh rồi nói:

“Không tin lão sư nghe ta kể liền biết, một ngày cách đây hơn hai mươi năm ở một nơi có tên là Lạc Diệp sơn trang. Một tên kiếm khách đi tới sơn trang nọ, trên người hắn có một thanh bội kiếm có vỏ được đính bằng hai viên pha lê đen cực kỳ giá trị, sau đó….”

“Câm mồm.”

Thiên Tiếu nhún vai:

“Không kể tiếp cũng được, sư phụ ta nói mấy câu chuyện ngài ấy kể dùng để cho lũ kiến hôi nhận ra vị trí của mình. Đám kiến có thể bị bóp chết bất cứ lúc nào lại tưởng mình rất to lớn là điều sai trái đấy lão sư nhỉ.”

Lam Vỹ cắn môi, tội lỗi năm đó hắn gây ra ở Lạc Diệp sơn trang vốn tưởng không ai biết, không nghĩ tới đã bị do thám của Thiên Hồ Đế Quốc nắm được. Thiếu niên trước mặt có thể hủy hoại cả cuộc đời hắn chỉ bằng sự nghiệp.

Thiên Tiếu cười híp mắt:

“Đám người phản Thần phải loại bỏ khỏi Sáng Thế Thần Điện, đuổi khỏi học viện, kẻ bao che cũng nên bị phạt thật nặng để răn đe. Mấy kẻ vô tích sự của Hình Đường nên bị đuổi học, tránh để học sinh mất niềm tin vào học viện, lão sư không biết có đồng ý với ta hay không.”

Ác ma, kẻ đứng trước mặt hắn dường như không phải là một tên học sinh mười tám mà là một con ác quỷ không có lòng nhân từ. Thật đáng sợ, nhưng lại không thể phản kháng, kẻ này coi tất cả người ở đây đều là rác rưởi.

“Ta cũng thấy thế.”

Hắn chỉ có thể nặng nề nói ra mấy chữ này, cả người như già đi mấy chục tuổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.