Vạn Biến Hồn Đế

Chương 333: Chương 333: Kinh Ngạc




Đến chiều thì tất cả mọi người đã tỉnh táo rồi, mấy cô nàng bận chuẩn bị tổ chức lễ hội nên cũng chẳng ở tại ký túc xá làm gì. Bọn họ cũng muốn để Thiên Tiếu có được không gian riêng để gặp mặt Bắc Phương Bất Tín. Băng Mị có nói rằng đối phương hôm qua đã tìm tới, chỉ là Thiên Tiếu đang bận tiếp người khác rồi nên không thể nói chuyện được.

Chủ của một đại thế lực như thế tìm tới thì có lẽ rất quan trọng, huống chi đối phương còn tỏ ra gấp gáp như thế. Hôm qua từ chối đã coi như vô lễ rồi, tỉnh táo lại thì nhất định phải nói chuyện đoàng hoàng với nàng ta.

Kể cả không có chuyện gì quan trọng thì nàng cũng là mẫu thân cẩu một trong những chiến hữu hiện tại của Thiên Tiếu. Với lại nói chuyện chắc cũng không mất bao nhiêu thời gian, huống chi Thiên Tiếu cũng đang vô cùng rảnh rỗi. Lần này tới Bắc Phương Bất Tín còn dẫn theo hai người nữa, nhìn mặt hai người Thiên Tiếu cảm giác vừa lạ vừa quen, không nhớ ra được là gặp ở đâu.

Bắc Phương Bất Tín mỉm cười với Thiên Tiếu, nhỏ giọng nói:

“Hai người họ là những người đứng đầu Nhị Phòng của Vân gia, cũng chính là ông bà ngoại của ngươi.”

Thiên Tiếu tiến tới trước mặt hai người, vẻ mặt hứng khởi:

“Hai ngài vẫn khỏe mạnh, mẹ của ta sau này nếu thấy được hai người chắc chắn sẽ rất vui vẻ cho xem. Tiền bối mang ông bà ta khỏe mạnh tới đây chắc khi chỉ muốn thấy cảnh đoàn tụ cảm động chứ, ngài có việc gì thì cứ nói thẳng là được.”

Bắc Phương Bất Tín nghe vậy vui vẻ ra mặt, nàng nghiêm túc nói:

“Thái độ của Phương gia đối với người và mấy cái nữ đệ tử là sai, tuy là do bắt buộc nhưng chuyện làm sai thì vẫn không thể bào chữa được. Thế nên ta muốn bù đắp lại cho ngươi một ít, trong tay ta có được tinh huyết của Vân gia cao tầng. Đây là bọn họ chủ động rút ra đưa cho ta, trước khi tự đoạn tâm mạch, có lẽ muốn bù đắp cho ngươi vì chuyện đã làm sai trước kia.”

Thiên Tiếu nhìn nàng chăm chú giải thích liền nói:

“Ngài yên tâm, ta không có cảm tình gì với đám người đã giết mẹ ta đâu, tinh huyết ta xin được phép nhận lấy. Nó quả thật có tác dụng với ta, còn chuyện trước kia ta chưa từng để ý nên ngài càng không phải lo lắng. Kẻ mạnh hơn điều khiển thì khó ai chống lại được, huống chi Thánh Hỏa Giáo lại là một thế lực khổng lồ.”

Thấy rằng Thiên Tiếu có thể nói chuyện thì nàng tiếp tục các vấn đề khác, với một người quan tâm tới việc phi thăng như Bắc Phương Bất Tín thì nàng rất muốn có món dược thiện kia. Có điều nàng không biết phải mở lời như thế nào, chẳng lẽ lại nói thẳng thừng ra thì có chút kỳ lạ.

Đắn đo một hồi thì nàng phát hiện quả thật chỉ còn nước nói thẳng:

“Ta muốn dược thiện giúp phi thăng, đồng thời nghe nói cần ngươi hỗ trợ thì độ kiếp thành công khả năng mới cao. Ngươi nói xem cần gì để trao đổi, Ngọc Nữ Phái nhất định sẽ dùng hết sức để đáp ứng. Tất nhiên hy vọng ngươi sẽ xem xét tới khả năng hoàn thành của chúng ta trước khi đưa ra đề nghị để đỡ tốn thời gian của cả hai bên.”

Thiên Tiếu thu lại tinh huyết rồi nói:

“Không ngài giúp đỡ thì chẳng biết bao gì thù của cha mẹ ta mới được trả, một nồi dược thiện đương nhiên không có vấn đề gì cả. Chỉ cần ngài thu thập đủ dược liệu là được, khi đó nếu ta có thời gian rảnh sẽ giúp ngài xử lý luôn. Còn về việc hỗ trợ độ kiếp thì cũng được thôi, nghe đồn trong Ngọc Nữ Phái có Cửu Băng Thần Liên, ta muốn mười cái hạt sen.”

Nghe nhắc tới bảo vật trấn phái thì Bắc Phương Bất Tín có chút đắn đo, tuy nhiên Thiên Tiếu lại muốn hạt sen nên cũng đơn giản. Hạt sen ngàn năm mới xuất hiện một lần, mỗi lần dao động từ mười tới hai mươi hạt, Thiên Tiếu chỉ đòi có mười hạt thì vẫn trong khả năng của nàng.

Nàng mau chóng đáp lại:

“Đồng ý, còn yêu cầu gì nữa không?”

Thiên Tiếu lắc đầu, hắn đùa giỡn:

“Nếu ngài cảm thấy đơn giản quá thì cho ta thêm vài hạt cũng được, còn không thì ta cũng chẳng muốn gì khác.”

Loại người phóng khoáng như thế này Bắc Phương Bất Tín cảm thấy rất thích, vô cùng dễ nói chuyện, có hay không rất dứt khoát, không mất nhiều thời gian. Tiếp đó nàng đề nghị để mấy cô gái sau khi tốt nghiệp quay lại Ngọc Nữ Phái, vấn đề này thì Thiên Tiếu từ chối bình luận.

Chuyện này liên quan tới dự định tương lai của các nàng, hắn không muốn can thiệp quá nhiều, để các nàng tự quyết định vẫn hay hơn. Tới khi đó hắn cũng không dám chắc, mình với Ngọc Nữ Phái sẽ không trở mặt thành thù. Khi đó không chém giết lẫn nhau là may rồi, ở đó mà gia nhập Ngọc Nữ Phái.

Vốn không có hy vọng quá nhiều vào việc này, Bắc Phương Bất Tín chỉ thoáng thất vọng một chút. Rất nhanh liền sốc lại tinh thần, nàng còn một chuyện quan trọng hơn cần thương lượng, đó chính là chuyện của con gái yêu quý.

Chuyện lần trước đám người dưới trướng suýt nữa hi sinh con gái của nàng cuối cùng cũng lộ ra, nàng có thể nói là tức chết đi được. Con gái của nàng thì ông trời cũng không động vào được, thế là có mấy người lập tức mất đi vị trí trưởng lão. Những kẻ như thế giữ lại cũng không có ích gì, toàn bọn thiểu năng không biết suy nghĩ.

Hai người đang tính bàn tới vấn đề cuối cùng thì Mộ Dung Gia Hân xuất hiện, nàng tính ra cũng coi như tới đúng lúc.

Mộ Dung Gia Hân nhìn Bắc Phương Bất Tín hỏi:

“Ngươi đã nói với hắn chuyện con gái chúng ta chưa?”

Bắc Phương Bất Tín liếc nàng ta một cái rồi nói:

“Cũng đang định nói, ngươi tới thì chúng ta nói một lần cho đỡ mất công.”

Trước khi nói chuyện thì Mộ Dung Gia Hân ném cho Thiên Tiếu một cái giới chỉ, bên trong có những thứ khiến Thiên Tiếu động dung. Để nói chuyện chung trước rồi nói chuyện riêng với Mộ Dung Gia Hân sau cũng được, chắc chắn người như nàng không thể làm chuyện không mang lại lợi ích.

Mộ Dung Gia Hân đi thẳng vào vấn đề, nàng muốn tiễn Bắc Phương Bất Tín đi càng sớm càng tốt. Có người ở đây thì nàng không thể thi triển bản lĩnh của mình được.

“Ngươi có biết nguồn gốc và cách phá giải lời nguyền đang ám lên người con gái chúng ta không?”

Chì cần tiếp xúc với hắn liền có thể áp chế, chứng tỏ hắn phải có cái gì đó liên quan tới lời nguyền thì mới có thể như thế được. Tiếc là Thiên Tiếu hoàn toàn không biết tại sao mình lại miễn nhiệm với lời nguyền, thậm chí còn có thể giúp các nàng áp chế chúng lại. Có sao nói vậy, hai người trên mặt đều lộ rõ vẻ thất vọng, bọn họ muốn nghe được câu trả lời khác cơ.

Xong chuyện của mình, Bắc Phương Bất Tin rời đi, cuối cùng thì nàng vẫn không thể hoàn toàn yên tâm về con gái. Thời gian Thiên Tiếu áp chế có giới hạn, không phải là mãi mãi, không thể nào ép hắn lúc nào cũng phải ở bên con gái bọn họ được.

Thiên Tiếu bất ngờ cực kỳ khi Mộ Dung Gia Hân bắt đầu biến đổi về dạng cô bé tóc đỏ, nàng thẳng thừng:

“Trước kia ta đã biết ngươi áp chế được lời nguyền, dẫn ngươi tiếp cận Liễu Mị Nhi bởi nàng còn có lời nguyền kinh khủng hơn. Hai người tới với nhau, đều là kế hoạch của ta, quan trọng nhất là lời nguyền của nàng yếu dần đi, hiện tại đã gần như hoàn toàn biến mất. Nói chính xác hơn là nó bị thoái hóa thành một lời nguyền yếu hơn rất nhiều.”

Nàng nói như vậy nhưng vẻ mặt của Thiên Tiểu tỏ ra dửng dưng, thực ra hắn có chút bất ngờ bởi chuyện này. Có điều chưa đủ để hắn ta phải thay đổi sắc mặt thôi, nhìn thấy hình dáng này của nàng hắn đã đoán được sơ sơ rồi.

Hắn thấy nàng im lặng bèn nói:

“Tiền bối tiếp tục đi, tự nhiên lại ngừng giữa chừng thế.”

Vốn tưởng Thiên Tiếu sẽ kinh ngạc, lo lắng về Liễu Mị Nhi, nhưng vẻ mặt bình thản của Thiên Tiếu khiến kế hoạch Mộ Dung Gia Hân vẽ ra trong đầu hoàn toàn vỡ nát. Người ta có câu sai một ly đi một dặm, nàng hiện tại thực sự có chút bối rối. Lần này, đã là lần thứ hai Thiên Tiếu khiến nàng rơi vào trong tình cảnh này, điều rất ít người có thể làm được ngoại trừ Phương gia lão tổ.

Người như Thiên Tiếu đối với Bắc Phương Bất Tín rất thú vị, với kẻ như Mộ Dung Gia Hân thì hoàn toàn ngược lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.