“Rầm…..rầm….rầm”
Phủ Thái Tử trở thành một mớ hỗn độn, đám khách khanh quỳ xuống đất vẻ mặt sợ hãi nhìn Cầm Hàn phát cuồng. Không ai nghĩ được hắn ta sẽ trở nên điên cuồng đến mức độ này, cũng không ai nghĩ sự tình lại nghiêm trọng đến mức độ này.
Ngồi lên chiếc ghế duy nhất còn nguyên vẹn Cầm Hàn ôm đầu, miệng thì thầm:
“Chết tiệt.”
Hắn trong đầu hiện lên hình ảnh bữa tiệc hoàng cung, trách phạt xong thì Miêu Huyền Lôi rõ ràng không buông tha hắn.
“Thứ cho ta nói nhiều. thật sự thì để một người quá dễ phạm sai lầm làm người kế vị không phải là ý kiến hay cho lắm. Không phải ai cũng dễ tính như ta đâu, riêng chuyện này truyền ra thì các Yêu quốc khác chắc chắn sẽ có phản ứng không hay đâu.”
“Đa tạ Miêu Thần nhắc nhở, ta nhất định sẽ suy xét thật kỹ về chuyện này.”
Miêu Huyền Lôi nói như thế chẳng khác nào nói phải phế bỏ hắn khỏi vị trí Thái Tử để làm yên lòng những yêu quốc có quan hệ ngoại giao với Thanh Long Đế Quốc. Những lời này trọng lượng không hề nhỏ chút nào, dù sao đối phương cũng là Thủ Hộ Thần, cả hành tinh này chỉ có mười người.
Địa vị của Miêu Huyền Lôi trong Yêu tộc đã đủ khủng bố rồi, mọi thứ rất bất lợi nhưng chỉ cần Phụng Hậu bỏ ngoài tai thì không có quá nhiều ảnh hưởng. Nhưng thái độ của Phụng Hậu lại là suy xét, điều này khiến cho Cầm Hàn lo sợ, phải biết Cầm Tử Nam đã trở về kinh thành rồi.
Kể cả hắn giữ vị trí Thái Tử, thì đế vị vẫn được ưu tiên cho Cầm Vân Ca, thiên phú của nàng quá cao, cao hơn hắn ta quá nhiều. Cô cô truyền vị là một ngày rất xa, nếu khoảng cách tu vi giữa hai người sẽ càng lúc càng xa, đối phương chỉ cần ngỏ ý muốn kế vị thì tất cả mọi thứ sẽ trở thành công cốc.
Đây không phải Cầm Hàn đoán bừa, việc Phụng Hậu để Cầm Vân Ca dạy dỗ những người có khả năng kế vị đã nói lên tất cả. Trong mắt Phụng Hậu thì Cầm Vân Ca chính là một sự lựa chọn hoàn hảo, không ai trong đám bọn họ có thể hơn được nàng ta cả.
Kẻ có thể nắm được đế vị chính là người học được nhiều nhất từ Cầm Vân Ca, người đó hiện tại chính là hắn. Cái này chính vì hắn có một người cha đủ ác, một người ném con mình cho một ác ma dạy dỗ, tuy nhiên sự tra tấn của Cầm Vân Ca suốt bao năm đương nhiên có tác dụng.
Nhưng ngay bây giờ thì sự chịu đựng của hắn rất có khả năng thành công cốc và kẻ gây ra chuyện này chính là đám khách khanh hắn bỏ rất nhiều tiền ra nuôi dưỡng. Một cái thuộc hạ trung thành tuyệt đối lại vì chuyện lần này phải hy sinh, kết cục hắn mất cả chì lẫn chài.
Cục tức này khiển cả người hắn khó chịu muốn chết đi được, nhất định phải có người chịu trách nhiệm cho chuyện này. Ánh mắt sắc lẻm của hắn nhìn về phía mấy người khách khanh, đang tính lôi mấy tên ra xử lý thì từ ngoài cửa một người bước vào.
Nhìn thấy người này hắn liền bớt giận hẳn, đây chính là Thượng Thư Hộ Bộ Lý Hộ, cũng chính là người đã cứu hắn khi nãy. Ngoài ra đây chính là cậu ruột của hắn, một trong những đồng minh đáng tin nhất của hắn, cậu hắn từng cứu hắn rất nhiều lần chứ không phải mỗi lần này.
Lý Hộ phất tay: ×— QUẢNG CÁO —
“Các ngươi đi ra trước, ta có chuyện cần nói với Thái Tử.”
Mấy cái khách khanh như được đại xá, cả đám lũ lượt chạy đi nhanh nhất có thể, Lý Hộ đợi bọn họ rời đi hết rồi thì đóng cửa lại, giăng thêm kết giới để tránh nghe lén. Từ trong tay áo lấy ra một bảo vật, thứ này có thể chống được tất cả các thể loại thăm dò, bây giờ hai người nói chuyện chỉ có chính họ biết.
Lý Hộ cười nhạt:
“Làm Thái Tử một nước nhưng chỉ vì chuyện cỏn con này mà kích động đến thế sao?”
Cầm Hàn cố hạ giọng:
“Cậu còn nghĩ chuyện này nhỏ sao, bây giờ ta hoàn toàn mất đi sự ủng hộ từ Yêu quốc rồi, chưa kể uy danh của ta cũng bị ảnh hưởng không nhỏ.”
“Chỉ có thế thôi cũng lo, so với tranh đấu khi Tiên Hoàng vừa mất thì đây chỉ là muỗi, năm đó trên tay vị hoàng tử nào chẳng có vài ngàn sinh mệnh. Rời khỏi kinh thành như Cầm Tử Nam nhìn hiền lành nhưng lại là kẻ thắng cuối cùng, tuy nhiên hắn lại không thích kế vị nên rời đi, cuối cùng Phụng Hậu lại trở thành hoàng đế.”
“Thế thì ngài mau nói cho ta biết cách giải quyết chuyện này.”
Trong tình cảnh như thế này Cầm Hàn khó có thể giữ được bình tĩnh giống như Lý Hộ, căn bản thì tư lịch của hắn không thể nào so được với cậu của mình. Lý Hộ là một trong số ít những người có tham gia chọn phe trong đoạt đích mà vẫn còn sống, thế nên mấy chuyện này trong mắt hắn chẳng là gì.
Gạt đi làn khói trên ly trà Lý Hộ bình thản:
“Gia gia ngươi đã quyết định để ngươi tiếp tục theo đuổi Thẩm Ngọc rồi, thông qua nàng hy vọng ngươi có thể tiếp cận được Thiên Tiếu và Băng Mị. Hai kẻ này tương lai nhất định xuất chúng, lần này ngươi coi như trong cái rủi lại có cái may, trước khó tiếp xúc hiện tại chẳng phải có lý do rồi sao.”
“Ta thật sự có thể cưới Ngọc nhi hay sao?”
“Đương nhiên, chẳng lẽ ta lại đi nói đùa ngươi, Huyền Vũ Vương nếu trở thành thông gia thì cũng rất có lợi cho ngươi sau này.”
Trong ánh mắt của Lý Hộ toát ra vẻ chán ngán, biết là Thái Tử còn non nớt nhưng chuyện gì cũng đổ lên đầu hắn thì quá mệt mỏi. Mấy người khác thì thích ra vẻ bề trên, bất kể chuyện lớn nhỏ gì bàn bạc xong thì cũng giao cho hắn đi làm, thật sự quá là bất công.
×— QUẢNG CÁO —
Hắn đột nhiên nhớ ra cái gì đó rồi nói:
“Cô bé tên Băng Mị tuyệt đối đừng mơ ước tới.”
Lý Hộ sửng sốt, từ khi nhìn thấy nhan sắc của Băng Mị về sau hắn đã rất thích nàng, bây giờ cậu lại bảo hắn không được mơ ước tới nàng. Câu này như xô nước lạnh đổ thẳng vào đầu của hắn, cảm giác hụt hẫng không nói lên lời.
“Nàng ấy xinh đẹp, giỏi giang như thế, ta nếu cưới được người thiếp như thế chẳng phải quá hoàn mỹ hay sao?”
“Trong mắt chỉ có nữ nhân, nhân nhượng cho ngươi lấy chính thê là Thẩm Ngọc coi như nhân nhương cho ngươi rồi. Băng Mị xinh đẹp như thế ngươi nghĩ Thiên Tiếu sẽ không thích, bây giờ kẻ đó thích gì cứ cho hắn, cái ngươi cần là hoàng vị và cái mạng của ngươi, cũng như tương lai của Lý gia và Thanh Long Vương Phủ.
Nếu vì Băng Mị mà ngươi xảy ra xung đột với Thiên Tiếu thì lấy Thẩm Ngọc có ích gì, chẳng bằng cưới một vị công chúa. Thậm chí tên kia thích Thẩm Ngọc ngươi cũng dứt khoát nhường luôn, tuyệt đối không được bước vào vết xe đổ của Cầm Tử Nam.”
Thái tử không biết rõ chuyện xưa kia liền hỏi:
“Hoàng bá phụ rốt cuộc đã phạm sai lầm gì?” . ngôn tình hay
Lý Hộ khó giữ vẻ lạnh nhạt khi kể về những chuyện đã xảy ra, Cầm Hàn rốt cuộc hiểu tại sao Lý Hộ nhiều lần nhấn mạnh việc không nên dính tới nữ nhân. Chỉ một nữ nhân như Vân Ca có thể khiến nhiều kẻ điên cuồng như thế, nhiều kẻ thậm chí còn lâm vào kết cục bị thảm.
Hít thật sâu một hơi Lý Hộ nghiêm túc:
“So với Băng Mị thì Vân Ca còn thua xa, không nói đâu xa, Quỷ Thiên Binh, Long Nhất, Vương La, Thiên Tiếu đều tỏ ra quan tâm nàng ra mặt. Nàng ta vào học viện thì các học viên khóa trên cũng sẽ điên hết lên, sau này thì càng lúc càng nhiều, ngươi hiểu ý ta chứ.”
Ý của Lý Hộ hắn ta hiểu chứ, muốn chiếm được nữ nhân hoàn mỹ cho riêng mình thì còn khó hơn cả việc đoạt lấy ngôi vị hoàng đế. Giống như Cầm Tử Nam nếu muốn thì có thể trở thành hoàng đế, nhưng hắn nào có được Vân Ca, dù cho vẫn còn yêu nàng nhiều đến mức lấy tên đặt cho con gái.
Quan trọng nhất là có được nàng rồi thì có đủ dũng khí buông bỏ mọi thứ để tránh khỏi thế sự như Tạ Long hay không. Người khác thể nào không biết nhưng Cầm Hàn biết mình không làm được, nhưng hắn thật sự không cam tâm, hắn còn chưa thử nữa cơ mà.