Vạn Biến Hồn Đế

Chương 128: Chương 128: Trừng Phạt




Mười phút sau tại bữa tiệc của thái tử xuất hiện một cô gái, Cầm Vân Ca lạnh lùng đi thẳng vào trong. Mấy cái thủ vệ thấy nàng đều lui ra ngoài, những người ở trong sảnh cũng tách ra, nhìn vẻ mặt lạnh lùng của nàng khiến bất cứ ai cũng phải rùng mình, linh cảm bữa tiệc này sắp xong rồi.

Đi vào khu vực khi nãy hai người Thiên Tiếu phải chờ đợi, mấy kẻ khi nãy khinh thường hai người ra mặt nhìn thấy Cầm Vân Ca thì lại tỏ ra sợ hãi. Nàng đi thẳng tới, một người gan dạ đi ra trước mặt cản đường.

“Quận chúa chờ chút ta đi thông báo cho điện hạ.”

Đáp lời hắn là một bàn tay đủ để hắn bay xuyên qua cánh cổng, tất cả những người trong sảnh đều giật hết cả mình. La Hoàng giống như tiên đoán trước được chuyện này nên ngồi tủm tỉm cười trong một góc, mấy cái thế tử khác thấy cảnh này biết Thái tử chắc chắn không có quả ngon để ăn.

Tuy là huynh đệ nhưng tất cả đang chờ xem trò vui của hắn.

Cầm Hàn trấn áp sợ hãi trong người nhanh chóng đi ra.

Hắn khom người muốn cúi chào.

“Chát”

Một tát vang dội cả căn phòng rộng lớn.

Cầm Vân Ca gằn giọng:

“Nói cho ta tại sao ngươi ăn một tát này.”

Cầm Hàn im lặng.

“Chát”

“Nói”

Vẫn là sự im lặng, làm sao hắn biết mình phạm lỗi gì.

“Chát”

“Sao không nói?”

Máu bắt đầu nhỏ ra sàn, Cầm Vân Ca ra tay thật sự, khách mời bắt đầu tỏ ra sợ hãi, bọn họ cũng không biết Thái tử rốt cuộc đã phạm lỗi gì.

“Chát….chát…..chát….”

Tiếng vả mặt vang lên đều đều, cứ khoảng mười giây Cầm Hàn liền ăn một vả, cả đầu óc choáng váng nhưng hắn phải cố gắng đứng vững. Dùng đầu óc đã mơ hồ của mình nghĩ xem rốt cuộc mình đã phạm lỗi gì, nếu không nghĩ ra khó lòng kết thúc được màn tra tấn này.

Lúc hắn chuẩn bị té xỉu thì một cô gái bước ra cản trước mặt.

“Chát”

Một tát này nàng nhận dùm Thái Tử, sau đó cúi đầu:

×— QUẢNG CÁO —

“Hoàng tỷ xin nói ra Thái Tử phạm lỗi gì, cho hắn một chút mặt mũi.”

Người đứng ra là Cầm Tử Vũ, tỷ tỷ của Cầm Hàn, người đứng đầu của Thanh Long Hoàng Gia học viện.

Cầm Vân Ca hừ một tiếng rồi hỏi:

“Hôm nay các học viện tuyển chọn hai người có tới xem chứ?”

Hai người cúi gằm mặt đáp:

“Có thưa hoàng tỷ.”

Cầm Vân Ca cười lạnh:

“Có xem thì tốt, Miêu lão sư hỏi ta ý ngươi là gì? Miêu Thần vẫn đang được tiếp đãi trong hoàng cung, ai cho ngươi dũng khí để đệ tử của ngài ấy chờ hơn nửa tiếng?”

Cầm Tử Vũ nghe thế đành phải tránh ra, chuyện này nàng không nói đỡ được rồi, nếu không đây sẽ không còn là chuyện nhỏ nữa.

Cầm Vân Ca nghe Băng Mị kể xong thì cực kỳ sửng sốt, phải biết đám thế tử, quận chúa đều do một tay nàng dạy dỗ mà ra. Không ngờ bọn họ dám tặng nàng một cú vả giữa mặt, chuyện này tới tai của Miêu Huyền Lôi thì sẽ không phải là chuyện nhỏ, các Thủ Hộ Thần cực kỳ quan trọng mặt mũi.

Để mọi chuyện không đi quá xa thì nàng phải ra tay trước, lỗi lớn như thế này cần có một kẻ đứng ra chịu tội. Chuyện này Thái Tử sai mười mươi, chuyện hắn gây ra thì mình hắn chịu, sau khi bị Cầm Vân Ca khiển trách thì phái sau chắc chắn còn nhiều thứ kinh khủng đang chờ hắn.

Muốn ngồi ở vị trí mà ai cũng mong ước thì phải làm những việc ít ai dám làm, đồng thời gánh vác những hậu quả không ai gánh vác được.

Cầm Hàn ngoan ngoãn:

“Ta lập tức tới xin lỗi hai người bọn họ.”

Cầm Vân Ca tức giận:

“Ngươi không cần mặt mũi thì ta vẫn cần, muốn cả thường dân ở đó cũng biết Thái Tử là đồ không não hay sao. Bây giờ tới hoàng cung cùng ta ngay lập tức, bệ hạ đang chờ ngươi giải thích, chuẩn bị tinh thần đi, ngài ấy thì không chỉ nhẹ nhàng mấy cái vả mặt như ta đâu.”

Nghe nàng nói thế thì Cầm Hàn cảm thấy trong người nhẹ nhõm, hắn thà để cô cô trừng phạt chứ tuyệt đối không muốn nghe Cầm Vân Ca hỏi thêm một chút nào. Đồng thời hắn trong lòng tự trách tại sao lại thiếu tỉnh táo như thế, nghe lời mấy tên quân sư vô dụng để rồi xảy ra chuyện.

Thực ra trước mỗi lần tổ chức tiệc như thế này thì người của Đông Cung bao gồm cả những cung phụng cũng đóng góp ý kiến. Trong mắt bọn họ thì hai người Thiên Tiếu vẫn chưa có gì ghê gớm lắm, tính tình cũng không phải dạng cao ngạo, nên mới khuyến khích Cầm Hàn để bọn họ chờ.

Nếu như bình thường thì Cầm Hàn sẽ tạo ra được cảm giác bề trên khi đứng trước mặt hai người bọn họ. Điều đó đồng nghĩa với việc hắn sau này sẽ có thêm hai cái thuộc hạ vô cùng đắc lực, nếu hai người không đồng ý cũng sẽ khiến họ không dám gia nhập thế lực của các Thế Tử khác.

Có nằm mơ họ cũng không tính tới chuyện hai cái học sinh chưa nhập học lại dám bỏ về dứt khoát như thế. Đã thế còn dẫn đến tình huống không thể ngờ tới như thế này, vài người có mặt trong buổi tiệc bắt đầu tỏ ra lo lắng, Cầm Hàn trở về từ hoàng cung họ không biết sẽ phải đối mặt với chuyện gì nữa.

Trong hoàng cung không khí hiện tại rất căng thẳng, Thủ Hộ Giả cực kỳ coi trọng mặt mũi, Miêu Huyền Lôi hiện tại cực kỳ khó chịu. Từ khi được con gái báo tin thì hắn đanh mặt từ đó đến giờ, trong đại điện hiện tại ai cũng không dám nói một câu nào.

Kể cả truyền âm cũng không ai dám trước mặt hai Thủ Hộ Giả thì truyền âm có tác dụng gì, hiện tại chỉ có thể ngoan ngoãn chờ đợi Thái Tử tới giải thích. Tuy tới để chịu chất vấn nhưng Cầm Hàn vẫn cố giữ lễ nghi của Thái Tử, hắn tuyệt đối không thể phạm thêm bất cứ sai lầm nào vào lúc này.

Tới trước đại điện cả hai người quỳ xuống khấu lễ.

“Phụng lệnh bệ hạ ta đã mang Thái Tử tới.” ×— QUẢNG CÁO —

Phụng Hậu ngồi ở sau rèm che lên tiếng hỏi:

“Thái Tử giải thích chuyện đã xảy ra cho Miêu Thần và văn võ bá quan biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.”

Cầm Hàn chắp tay:

“Thưa bệ hạ, hoàng nhi thật sự không có bất cứ ý gì khác, chỉ là trong quá trình sắp xếp xảy ra chút sai lầm thôi. Mong bệ hạ và chư vị văn võ bá quan suy xét, Miêu Thần đại nhân rộng lượng, ta nguyện chịu mọi hình phạt. “

Miêu Thần nghiêm túc hỏi:

“Thế thì Thái Tử cho ta hỏi vài câu.”

Thái Tử cúi đầu:

“Mời Miêu Thần đại nhân.”

Miêu Thần chăm chú:

“Đại lễ để Thái Tử vào Đông Cung ta có đi dự phải không?”

“Vâng thưa đại nhân, đó là vinh hạnh của vãn bối.”

Miêu Thần lại hỏi:

“Thái Tử đi sứ sang Thần Miêu Quốc ta để Bích Hà Công Chúa ra tiếp đón, ta thu đồ Thái Tử cũng có mặt. Hình như trong mắt ngươi chúng ta không cùng đẳng cấp nên không thể bỏ ra một phút để tự mình sắp xếp, buồn cười nhất là Long Nhất lại được vào trước.”

Ở chiếc bàn gần đó một vị thượng thư dùng ngón tay trên bàn viết vài chữ, ngay lập tức Thái Tử liền nhận ra có người đã sắp xếp để mình qua ải. Trong đầu suy nghĩ tới cái tên kia, chưa đến một phút liền tự biên soạn ra một kế hoạch.

Hắn hồi đáp:

“Vãn bối nào dám, chỉ là trong triều có ít tấu chương cần phê duyệt, thế nên vãn bối phải tới trung thư tỉnh thương nghị cùng các vị Thượng Thư Đại Nhân. Chuyện khách mời giao cho một vị khách khanh lo, người này tính tình vốn cẩn thận, không hiểu lần này sao lại làm ra sai lầm lớn như thế. Vãn bối nhất định sẽ trừng phạt kẻ này thật nặng để làm gương cho kẻ khác, bản thân cũng sẽ chịu mọi hình phạt được đưa ra.”

Phụng Hậu nghiêm giọng:

“Triệu khách khanh của Thái Tử lên đây cho trẫm.”

Vài phút sau người khách khanh kia liền được mang vào, Phụng Hậu chất vấn vài câu, người kia liền sảng khoái nhận tội về mình.

Phụng Hậu nhìn sang Miêu Thần rồi đưa ra phán xét:

“Làm việc tất trách, gây ra lỗi lầm lớn chỉ có lấy mạng của ngươi mới có thể làm gương cho người khác. Thái Tử quản lý gia nhân không tốt gây ra sai lầm lớn, hình phạt sẽ được đưa ra vào ngày mai, sau khi ta thương nghị cùng văn võ bá quan. Vân Ca Công Chúa dạy dỗ có chỗ thiếu sót Thái Tử gây ra sai sót cấm túc một tháng tính từ bây giờ.”

Nhìn ánh mắt ăn thịt người của Cầm Vân Ca khiến cho Cầm Hàn muốn sụp đổ. Chờ đợi hắn chắc chắn là những trận đánh đau thấu xương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.