Vạn Biến Hồn Đế

Chương 127: Chương 127: Thật Giống




Tuy cùng mời một lúc nhiều người nhưng thư mời cũng phân cấp rõ ràng, chỉ có một số ít người được nhận thư mời màu vàng. Còn lại thì là thư mời như bình thường, ví dụ như hai người của Dạ gia, Lý Nhã Kỳ đều chỉ là thư mời bình thường thôi.

Cả nhóm cùng xuất phát tới phủ Thái Tử, lúc tới nơi thì phát hiện ngoài tân sinh được mời thì học sinh các năm cao hơn cũng được mời. Tu vi bọn họ cũng vô cùng đa dạng, hai người Thiên Tiếu lọt vào đây thì trở nên hết sức bình thường, mấy người nhận thiệp bình thường còn chẳng muốn đi vào bên trong.

Mấy người học khóa trên ánh mắt nhìn họ lộ ra vẻ khinh thường một cách rõ ràng, nếu không phải hai người Thiên Tiếu thể hiện quá chói sáng thì kết cục cũng tương tự. Tình huống như thế này Thiên Tiếu cũng đã lường trước được rồi, Cầm Vân Ca đã nhắc nhở hắn về tác phong của hoàng gia.

Cầm Hàn hiện tại đang muốn để bọn họ nắm rõ ai mới là bề trên, như thế khi nói chuyện hắn mới có thể dễ dàng nắm thế chủ động.

Băng Mị đứng hơi lâu một chút liền tỏ ra khó chịu, nàng ghé tai Thiên Tiếu:

“Mời mà không tiếp thì ở đây làm gì, về ăn cơm tối thôi.”

Thiên Tiếu cũng bật cười khi nghe nàng nói vậy liền gật đầu đáp ứng:

“Được thôi, chúng ta về ăn cơm.”

Hai người quay đầu rời đi luôn, Thẩm Ngọc vội vàng nắm tay Thiên Tiếu lại:

“Ở lại một chút đi, đi về lúc này thì không hay lắm đâu.”

Thiên Tiếu nhún vai:

“Chịu thôi, Tiêu Mị đói rồi, với lại chúng ta cũng đâu thể đứng chờ mãi thế này được, từ lúc đưa thư mời đến giờ đã nửa tiếng rồi. Nửa tiếng nhưng đối với ta quan trọng nắm, ngươi cũng biết ta phải sớm đạt Hồn Hoàng, tốn thời gian vô bỏ thật sự rất buồn cười.”

Nghe hắn nói như thế thì nhiều người ở đây nhíu mày, chuyện hắn được Thủ Hộ Thần cho cơ hội khiến bọn họ khá là ghen tị. Chưa kể việc Băng Mị lúc nào cũng kề kề bên cạnh hắn, những người ở đây càng cảm thấy ngứa mắt hơn.

Ngoài mấy cái nữ nhân cảm thấy Thiên Tiếu rất ngầu thì ai cũng tỏ ra khó chịu, người khác vượt trội quá mức khiến cho bọn họ cảm thấy bản thân mình thấp kém đi. Nhóm người Thiên Tiếu quay đầu ra về hết, chỉ có Dạ gia hai tỷ muội buộc phải ở lại, lý do thì bởi vì gia tộc thôi.

Thủ vệ thấy hai mấy người đi ra khỏi cổng thì tỏ ra vô cùng ngạc nhiên, bao nhiêu năm nay bọn họ chưa gặp trường hợp này bao giờ cả. Theo lý thì bọn họ phải bước lên để cản những người ra về lại, nhưng có một người nhận ra hai người Thiên Tiếu liền cản để họ ngừng lại.

Hắn gấp giọng:

“Ta tới thông báo cho Thái Tử, các ngươi ở đây chờ lệnh.”

Mấy người đứng ngoài đều ngơ ngác, mọi năm đều như thế sao lại có người phá lệ.

Tới dự tiếng của các hoàng tử và thế tử thường có một quy định bất di, bất dịch, bọn họ sẽ cho người thuộc thế lực của mình vào trước. Những người thuộc thế lực lớn hoặc địa vị cao của quốc gia vào sau đó, tiếp đó tới quý tộc, thế lực của nước ngoài. ×— QUẢNG CÁO —

Người không có thế lực bảo hộ sẽ vào cuối cùng, như thế để thể hiện tôn ti trật tự, lòng tôn trọng của chủ nhà với khách. Hai người Thiên Tiếu rõ ràng thuộc dạng không có thế lực nên phải chờ đến cuối, tức ra hai người Thẩm gia phải vào một thời gian rồi mới tới họ.

Với tu vi của người canh gác thì rất nhanh có thể thông báo, chỉ là bọn họ làm cái gì cũng phải có quy trình nên hơi mất thời gian một chút. Lúc đi qua mấy dãy bàn phải cẩn thận từng li từng tí một, làm đổ vỡ hay nỡ chạm vào một ai đó thì chắc chắn hắn sẽ gặp phiền phức không nhỏ.

Đã thế duy chuyển còn phải nghiêm túc đúng theo lễ nghi, thời gian của từng bước cũng được quy định rõ ràng.Đôi khi như vầy rất phiền phức nhưng từ xưa lễ nghi đã như thế, muốn thay đổi thì không phải chuyện dễ dàng gì.

Đợi tới được trước mặt của Cầm Hàn thì cũng mất gần mười phút, lúc này trên bàn đã có ngồi mấy người. Quỷ Thiên Binh, Ma Lăng Vũ, Vương La là người thuộc về Sáng Thế Thần điện có địa vị cao cả nên được mời vào trước.

Trên đường về Thiên Tiếu lo lắng ra mặt, mới tới Long Thành còn chưa kịp nhập học thì đã đắc tội với Thái Tử rồi. Điều này hoàn toàn nằm ngoài dự tính của hắn, đây rất có thể sẽ trở thành một trở ngại lớn trong việc điều tra của hắn.

Cảm giác của hắn khi tiếp xúc với Cầm Hàn cũng không tốt cho lắm, huống gì đối phương còn là Thái Tử của một đại đế quốc. Nếu chỉ vì cha hắn thì có rất nhiều người khác đã giành được vị trí ở Đông Cung, hắn đã ngồi vào vị trí kia thì mưu toan không phải dạng bình thường.

Hai người về tới khách sạn Băng Mị nắm tay hắn, Thiên Tiếu quay lại thì nàng tỏ ra nghiêm túc.

” Ngươi không cần phải suy nghĩ nhiều, ngươi là đệ tử của một Thủ Hộ Thần, ngươi lại phải chờ nửa tiếng là đối phương sai trước. Nếu chúng ta ở lại chờ thêm thì sẽ chỉ làm mất mặt sư phụ của ngươi và sư phụ ta thôi.”

Hẳn mỉm cười:

“Làm sao ngươi biết được những chuyện này?”

Nàng lắc lắc quang não trên tay:” Nhã Lan tỷ gửi cho ta đấy, chọn được sư phụ thì ta cũng bớt chút thời gian để biết nàng là ai chứ. Cha nàng thì nổi tiếng quá rồi, dò tin tức của nàng liền ra người kia, sau đó chỉ cần xem danh sách thủ hộ thần liền biết được Phụng Hậu là ai.”

Thiên Tiếu gật đầu:

“Ngươi chịu khó tìm hiểu thì tốt.”

“Ta có thể không hiểu nhiều thứ, nhưng mấy chuyện này ta lại rất hiểu, từ khi sinh ra đến giờ ta đi đâu chưa phải chờ đợi bao giờ.”

“Càng không phải trả tiền phải không?”

Nghe hắn trêu chọc mặt nàng đỏ lên, quả thật nàng chưa từng phải trả tiền nên mới không biết.

“Ta nói nghiêm túc, nếu muốn người khác tôn trọng thì ngươi trước tiên phải hiểu được giá trị của bản thân cái đã.”

Hắn chăm chú nhìn nàng: ×— QUẢNG CÁO —

“Ta hiểu rồi, người đi nghỉ ngơi sớm đi, mấy ngày này chơi cho thật vui, sau này đi học rồi sẽ rất ít thời gian thoải mái như thế này.”

Khi hắn ta muốn rời đi nàng lại hỏi:

“Cha ta đáng sợ thế sao?”

“Sao lại hỏi như thế?”

Nàng nhìn thẳng mắt hắn.

“Ánh mắt ngươi nhìn ta khác hẳn những nam nhân khác, theo ta do ngươi là kẻ duy nhất biết được hắn. Chẳng lẽ một kẻ chẳng khi nào xuất hiện lại đáng sợ như thế sao?”

Thiên Tiếu không biết sao nhưng lại vươn tay xoa đầu nàng:

“Nếu bây giờ ta không sợ, tới khi người ấy xuất hiện thì cơ hội để sợ cũng không có nữa. Xin lỗi vì ta không thích ngươi như những người khác.”

Thật giống.

Người này cách nói chuyện thật quá giống lão già, chỉ là hắn ngốc hơn quá nhiều thôi.

Nàng đi về phòng thì thấy Cầm Vân Ca đã chờ sẵn.

“Quá sớm,tiểu Mị nói cho ta xem có chuyện gì.”

Có vẻ Cầm Vân Ca đã sớm dự đoán ra là sẽ có chuyện xảy ra, thế nên nàng chờ sẵn để nghe xem đó là vấn đề gì.

Băng Mị cười mỉm:

“Để ta kể cho tỷ nghe, cũng chỉ là một chuyên nhỏ thôi.”

Miệng nói là chuyện nhỏ nhưng rõ ràng Băng Mị vẫn luôn canh cánh chuyện này trong lòng, quả thật việc không được tôn trọng khiến nàng cực kỳ khó chịu. Cẩm Hàn thái tử nàng chưa từng gặp mặt nhưng hắn nghĩ mình là ai mà dám để nàng đứng chờ, chuyện rất nhỏ nhưng đã đủ để nàng ghi thù rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.