Quay trở về tới nơi sinh hoạt của mình tại học viện Thiên Tiếu bỏ hết thời gian ra để bắt đầu nghiên cứu các đối tượng. Thời gian một tháng tưởng nhiều nhưng không nhiều, không thể phí phạm bất cứ giây phút nào, số lượng nhiệm vụ ám sát cũng nhiều hơn so với hắn tưởng tượng nhiều.
Ngay khi hắn nhận tất cả các nhiệm vụ ám sát, thì số nhiệm vụ còn chưa được hoàn thành có tới tận tám mươi ngàn. Điều này chứng tỏ Thanh Long Đế Quốc không bình yên như vẻ bề ngoài của nó, có ít nhất tám mươi ngàn kẻ cùng hung cực ác đang ở ngoài vòng pháp luật, nhởn nhơ ngoài xã hội.
Cảm thán mất vài giây rồi tiếp tục lọc, hiện tại hắn không thể đi qua xa khỏi Long Thành nên chỉ chọn xem những người ở gần Long Thành hoặc ở các tòa thành có thể truyền tống trực tiếp. Kết quả các nhiệm vụ phù hợp chỉ còn lại khoảng bốn ngàn, hắn cũng chỉ nghĩ mình giết được những người có tu vi từ Hồn Sư trở xuống.
Dù sao cũng không giới hạn phương pháp để tiêu diệt mục tiêu, chỉ cần chính bản thân của mình ra tay là được rồi. Hoàn thành nhiệm vụ xong sẽ phải xác nhận qua Thiên Địa Bảng, chuyện làm giả kết quả là không thể nào.
Với một kẻ từng giết được Hồn Sư như Thiên Tiếu thì không có gì đáng sợ cả, không đánh được thì mình gài bẫy, hạ độc. Tuy nhiên để cho chắc chắn thì hắn quyết định ngày đầu tiên sẽ không quá nóng vội, những kẻ được truy nã lâu rồi mà vẫn sống khỏe hắn sẽ bỏ qua, tu vi thì chỉ nhắm tới mấy kẻ Hồn Sinh trung kỳ trở xuống.
Ông bà hay có câu “ đầu xuôi, đuôi lọt”, ra quân tốt đẹp thì những ngày sau mới có thể mơ tới tương lai tốt đẹp được. Thiên Tiếu làm xong bữa cho Băng Mị liền đóng một hộp cơm lớn gói lại đoàng hoàng, đi ra khỏi học viện hắn đi thẳng tới Thiên Hồn học viện để đưa đồ cho Cầm Vân Ca.
Công của Thiên Hồn học viện thì quá lớn, trông nó rộng rãi chẳng khác gì hoàng cung là mấy, đây cũng là nơi đáng nhẽ hắn phải vào học. Ngay từ đầu hắn đã chọn nó nhưng cuối cùng lại chọn Yến Long học viện, có lẽ do chưa có duyên, hôm nay có cơ hội vào thăm thú một chút cũng không tệ.
Thiên Tiếu đứng ở ngoài cổng gọi điện cho Cầm Vân Ca, có lẽ do xuất thân là một người giao hàng chuyên nghiệp nên chẳng cần bảng cấm hắn vẫn không vào.
Cầm Vân Ca bị cấm túc nên đương nhiên không thể đi ra lấy đồ, nàng dặn dò:
“Ngươi đứng đó đợi một chút đi, ta sẽ liên lạc với cảnh vệ của trường học để ngươi đi vào bên trong, người đó sẽ chỉ cho ngươi đường tới ký túc xá nơi ta đang ở. Nếu đi theo hướng dẫn vẫn không tìm thấy thì kiếm đại ai đó rồi hỏi đường cũng được, nhưng tuyệt đối không được phi hành.”
Hắn ngoan ngoãn nghe theo, chưa đầy hai phút sau thì có một người cảnh vệ lấy ra một cái vòng cổ đưa cho hắn. Trên chiếc vòng cổ có một cái lệnh bài, nhờ tấm lệnh bài này mà người ở ngoài học viện có thể di chuyển thoải mái vào bên trong.
Tuy nhiên muốn có được chiếc vòng cổ này phải được phê duyệt từ đội cảnh vệ nội bộ do Chấp Pháp Đội làm chủ. Tin tức Thiên Tiếu muốn đi vào bên trong Thiên Hồn học viện đưa đồ đương nhiên tới tai bọn họ, dù sao người đi vào cũng phải khai ra thông tin cơ bản.
Rõ ràng Thiên Tiếu không cần kê khai bởi có Cầm Vân Ca giúp đỡ rồi, nàng không muốn Thiên Tiếu bị mấy thủ tục rườm rà làm mất thời gian. Với sự hiểu biết của nàng về hắn thì chắc chắn tối nay Thiên Tiếu sẽ ra tay, có thể ngay sau khi đưa cơm cho nàng sẽ xuất phát để đi hoàn thành những nhiệm vụ đầu tiên.
Tại phòng họp của hội học sinh một cô gái mỉm cười nói:
“Siêu tân tinh Thiên Tiếu của Yến Long đang ở trong học viện của chúng ta, Thiên Binh chẳng phải muốn trực tiếp đụng độ hắn ta hay sao. Người này hiện tại đang ở trong khuôn viên của chúng ta, ngươi có thể thách đấu đoàng hoàng, nếu đối phương chấp thuận thì đây sẽ là cơ hội hiếm có đấy.”
Ma Lăng Vũ ngồi bên cạnh nắm tay Quỷ Thiên Binh nhẹ giọng:
“Đừng manh động, coi chừng đắc tội Cầm Vân Ca học tỷ.”
Quỷ Thiên Binh trong đầu hiện ra cảnh hôm trước, ánh mắt của Băng Mị nhìn hắn vẻ lạnh nhạt pha chút khinh thường vẫn còn đó. Hắn hôm trước còn chưa dùng hết sức bây giờ có cơ hội thử lại, tuy không được đấu với Băng Mị nhưng được gặp kẻ đã thắng được nàng.
×— QUẢNG CÁO —
Kể cả không thắng được thì hắn cũng muốn coi cách biệt giữa mình và đối phương còn bao xa, nếu chưa thực sự được chiến đấu hết sức thì hắn không cam tâm. Hắn không muốn bị Băng Mị coi thường cả đời, rõ ràng trong lòng của hắn cô gái mới chỉ nhìn thấy vài lần đã chiếm chọn lòng hắn.
Hắn ta nhanh chóng đứng dậy chạy thẳng tới đường đi tới ký túc xá của học sinh năm cuối, nhưng khi tới nơi thì thấy Thẩm Du và Thiên Tiếu đã đối mặt nhau. Thẩm Du đã nhanh chân hơn Quỷ Thiên Binh một bước rồi, nhưng chắc hắn cũng chỉ vừa mới đến.
Thẩm Du cười nói:
“Lâu rồi không gặp.”
Thiên Tiếu bối rối:
“Mới có một ngày thôi mà đã lâu, Thẩm huynh đệ bị mất trí nhớ hay sao vậy.”
Gặp người nói chuyện không có sáo lộ gì cả Thẩm Du lại trở thành người lâm vào thế khó, đang không biết nói gì thì một âm thanh đầy nghiêm túc vang lên.
“Ta muốn thách đấu ngươi.”
Thiên Tiếu rời mắt khỏi Thẩm Du nhìn sang Quỷ Thiên Binh cười nói:
“Ta chỉ đến giao cơm thôi, có cần phải tiếp đón nồng nhiệt như thế này không, mọi người làm ta hơi sợ rồi đấy.”
Đã có Quỷ Thiên Binh phá vỡ tình huống xấu hổ, Thẩm Du cười nói:
“Chúng ta cùng nhau huấn luyện một tháng hơn, ngươi lại tuyệt nhiên chẳng để lộ ra chút nào về thực lực thật sự của mình. Thăng Thiên Đài chúng ta cũng không có cơ hội chạm mặt, hôm nay ta muốn lãnh giáo một chút thực lực thật sự của Thiên Tiếu huynh đệ.”
Thiên Tiếu thở dài:
“Nghe đau lòng thật đấy, có điều lý do này hợp lý, còn Quỷ công tử tại sao muốn đánh với ta, chúng ta hình như chưa quen biết gì. Đâu thể nào đột nhiên đánh nhau mà không có lý do gì, như thế sau này ngày nào cũng có người tìm tới thì ta đây 365 ngày không được bình yên hay sao.”
Quỷ Thiên Binh trong đầu nhanh chóng nhảy số, lập tức nhìn thấy cái tên đã sỉ nhục Thiên Tiếu rồi bị tra tấn bên trong Tiểu Thiên Bàn.
Để chứng minh không gì là không thể Quỷ Thiên Binh chỉ về người đó rồi bịa ra một lý do không thể hoang đường hơn.
“Hắn là huynh đệ thân thiết của ta, hôm trước bị ngươi tra tấn khiến tinh thần bất ổn, về sau suýt chút nữa thất bại trong Thăng Thiên Đài. Thân làm cấp trên khi đó ta không thể hành động lỗ mãng, hiện tại hai người chúng ta đều là học viên có thể đấu tay đôi được rồi.”
×— QUẢNG CÁO —
Thiên Tiếu nhìn về phía người kia, tên kia đang kiểu.
Huynh đệ thân thiết? Từ khi nào vậy? Tổ trưởng hình như còn chẳng nhớ được tên của mình, mỗi lần đều vỗ vai nói qua loa vài câu.
Quỷ Thiên Binh chăm chú nhìn Thiên Tiếu, hắn lo lắng đối phương sẽ không đồng ý quyết đấu thì phiền to.
“Nghe vô lý nhưng lại rất thuyết phục, ta đồng ý với lý do này nhưng thực ra có một vấn đề.”
Câu trả lời làm tất cả mọi người bất ngờ, bọn họ muốn xem Thiên Tiếu tính nói gì nữa.
“Ta đã đặt ra giới hạn làm một tuần chỉ đấu với một người, các ngươi hai người chỉ có một người được đấu với ta. Bây giờ hai người các ngươi đấu với nhau trong Tiểu Thiên Bàn trước, người nào chiến thắng sẽ đấu với ta.”
Thẩm Du sảng khoái đồng ý:
“Được luôn, để ta xin phép lão sư cho ba chúng ta sử dụng Tiểu Thiên Bàn, ba người cùng vào, chúng ta đấu xong ai thắng liền có thể chiến đấu ngay với ngươi.”
Thiên Tiếu lắc đầu:
“Như thế không được, hai người cân tài cân sức, chiến đấu sẽ bị thương rồi tổn hao thực lực. Ta không thích bắt nạt người đang yếu thế, chờ đợi các ngươi hồi phục thương thế thì quá lâu, không bằng ai kết liễu được đối phương ra ngoài rồi lại vào Tiểu Thiên Bàn đấu với ta, như vậy tiết kiệm biết bao nhiêu thời gian.”
Hai người thấy hợp lý liền triển khai, bọn họ quyết đấu một trận long trời nở đất trong Tiểu Thiên Bàn, cuối cùng Quỷ Thiên Binh chiến thắng.
Vừa ra ngoài hắn liền hét to:
“Chúng ta quyết đấu nào Thiên Tiếu.”
Nhưng làm gì có cái Thiên Tiếu nào ở ngoài, mọi người vây xem cũng ngơ ngác, tên kia lẩn đi từ khi nào, cả đám lại bị hắn tặng cho cú lừa.
Cách đó mấy trăm dặm Thiên Tiếu ngồi trong một quán bar ánh mắt nhìn về phía một người thanh niên đang ôm hai cái nữ nhân say sưa trong góc kín.
Đây chính là mục tiêu đầu tiên của hắn.