Vạn Biến Hồn Đế

Chương 270: Chương 270: Toàn Chức Thiên Tài




Trận chiến kết thúc với kết cục không ai ngờ, kể cả những trưởng lão khinh thường người đến từ Hạ cấp vi diện cũng phải động dung. Kẻ này rõ ràng tới từ Hạ cấp vi diện, cách chiến đấu lại chẳng giống gì cả, còn trẻ nhưng tốc độ xử lý thông tin, khả năng ứng biến có thể nói là thượng thừa.

Bộ pháp dùng rất tinh diệu, khả năng bắt chước dường như là không thể nào, bọn họ nhìn vào cũng chẳng hiểu gì cả, có lẽ bộ pháp tạo ra cho người có huyết mạch trong gia tộc. Khí Hồn của Thiên Tiếu rất hiếm, đáng nhẽ hắn sẽ khó dùng, nhưng khi chiến đấu lại rất mượt mà, linh hoạt. Leo tới trưởng lão thì bọn họ đều trải qua không ít sinh tử chiến, so với Thiên Tiếu thì bọn họ chắc cũng chỉ làm được đến như thế.

Chiến đấu nhưng không dùng tới chiêu thức, lợi dụng tốc độ cùng khả năng áp chế để tấn công, mỗi lần ra đòn đều đánh thẳng vào tử huyệt, một chiêu chắc chắn chết người. Lam Linh rất thích Thiên Tiếu, nàng đào tạo hắn thành tướng quân được nhất định có thể bình ổn được Hỏa Lam Đế Quốc.

Nghĩ đến tình hình đế quốc nàng lại chỉ biết thở dài, nàng phải cai quản một ngàn hành tinh nhưng nhân thủ lại không đủ. Hỏa Lam Đế Quốc trở thành vùng tự trị khiến cho đám giặc cỏ xuất hiện ngày một nhiều, thế nên nàng mới phải tìm người gấp gáp để giúp nàng bình ổn tình hình.

Hỏa Lam Đế Quốc trước kia chính là đại quốc duy nhất tồn tại song song với Thánh Nguyên Đế Quốc, cũng chính là đế quốc bị Phương gia lão tổ hủy đi. Phương gia lão tổ có thực lực hết sức áp đảo, Hỏa Lam đế quốc chỉ có thể giải tán, chủ động nhường lại lãnh địa nếu không muốn bị tiêu diệt. Đến đời của nàng, bỏ ra trăm cay ngàn đắng mới giúp Hỏa Lam Đế Quốc lại một lần nữa được ghi tên, nên nàng tuyệt đối không để kẻ nào phá hoại.

Dẹp bỏ suy nghĩ hỗn loạn trong đầu sang một bên, nàng nhìn Hồ Nguyệt Hi tươi cười hỏi:

“Thế nào rồi, có hài lòng với tiểu tử này không?”

Hồ Nguyệt Hi gật đầu nói:

“Tương đối hài lòng, không biết hắn ta còn có tài lẻ nào nữa không, chờ chút nữa Chấp sự tra hỏi thông tin thêm một lần rồi ta quyết định sau.”

Vừa dứt lời thì gần đó vang lên âm thanh của một lão giả:

“Tiểu tử kia không tệ chút nào, ta hiện tại xuống nhận hắn làm đệ tử, đừng có ai giành với ta. Ta thừa biết các ngươi kỳ thị người của Hạ cấp vi diện, riêng bổn tôn từ trước giờ đối xử công bình, hắn về dưới trước của ta là hợp lý nhất.”

Mộ trưởng lão mập mạp đứng lên:

“Đó là chuyện quá khứ rồi, kể cả có đi chăng nữa thì đó cũng là chuyện quá khứ rồi, ngươi cứ làm như mình đối xử công bình với tất cả các đệ tử vậy. Lão già ngươi nói ra không thái ngại mồm sao, làm tiền bối thì phải biết giữ mồm, giữ miệng để làm gương cho người khác chứ.”

Lão giả kia vẻ mặt vẻ mặt đắc ý nói:

Quảng Cáo

“Các ngươi nói cho cùng vẫn đối xử tệ với người của Hạ cấp vi diện, ta nói ra thì hắn chắc chắn sẽ chỉ chọn ta mà thôi, còn về phần mấy lão già các ngươi ở đó mà sám hối đi.”

Lão giả đang tính lao xuống dưới để tiếp Thiên Tiếu khi hắn vừa ra khỏi bí cảnh thì một âm thanh lạnh lùng vang lên.

“Ngồi yên đó đi.”

Cái giọng nói nghe thôi cũng có thể làm người ta đóng băng của Hồ Nguyệt Hi không lẫn đi đâu được, nãy giờ nhập tâm quan sát nên không chú ý tới sự có mặt của nàng. Không nghĩ tới Hồ Nguyệt Hi hình như cũng có hứng thú với tiểu tử này, rõ ràng nàng ta chẳng hề quan tâm tới khảo hạch sao lại có mặt ở đây nữa.

Bỗng cả đám nhìn qua Lam Linh trưởng lão, vẻ mặt bọn họ tức giận, chắc chắn là người này thông báo chứ còn ai vào đây nữa. Hy vọng tính tình oái oăm của Hồ Nguyệt Hi sẽ khiến nàng không đủ hứng thú với tiểu tử này, dù sao nàng trước giờ vẫn đang đi tìm một kẻ hoàn mỹ, Thiên Tiếu thể hiện ra chú khuyết điểm là được rồi.

Xong bí cảnh là phần kiểm tra chức nghiệp, Thiên Tiếu mà không biết một cái gì có thể khiến Hồ Nguyệt Hi thất vọng không chừng. Lam Linh dễ dàng đoán trúng tâm lý của bọn họ, tuy nhiên lần này mấy người có lẽ sẽ thất vọng, từ trong ánh mắt của Hồ Nguyệt Hi nàng đã thấy được dục vọng chiếm giữ, trừ khi Đông Phương Bất Nghĩa tới đây còn không Thiên Tiếu chắc chắn là đệ tử của Hồ Nguyệt Hi rồi.

Quảng Cáo

Bên ngoài bí cảnh

Liễu Mị Nhi nhận được điện thoại của Mộ Dung Gia Hân, vừa mở lên quang não liền phóng hình ảnh 5D của nàng ta ra. Nàng ta nhìn thẳng Liễu Mị Nhi rồi hỏi:

“Tại sao năng lượng nguyền rủa của ngươi đang phong ấn trong người ta, đột nhiên quay trở lại chỗ ngươi. Bốn tiếng đồng hồ vừa rồi ngươi biết ta đã gọi bao nhiêu lần rồi hay không, nếu không có một lời giải thích thỏa đáng thì ta với ngươi không xong.”

Một bản giấy đăng ký hôn nhân được gửi cho Mộ Dung Gia Hân thay cho câu trả lời, Mộ Dung Gia Hân tức giận:

“Ngươi ngủ với hắn, tiểu tử kia có làm sao không?”

Liễu Mị Nhi nhún vai một cái, nhưng vừa làm thế thì ở bên dưới lại thấy đau, nhanh tay lấy ra một viên thuốc trị thương, đợi cảm thấy ổn hơn nàng mới nói:

“Cũng là nhiệm vụ ngươi giao thôi, lão công ta hoàn toàn không bị tác dụng bởi lời nguyền kia, ta còn tưởng do toàn bộ lực lượng nguyền rủa đã bị phong ấn hết. Hóa ra trong trạng thái đáng sợ của ta hắn vẫn có thể chịu được, cám ơn ngươi đã giới thiệu hắn cho ta.”

Có thêm thông tin từ Mộ Dung Gia Hân, Liễu Mị Nhi có thể chắc chắn rằng lời truyền miệng kia không phải đùa. Chưa có ai đi tới bước kia được với kẻ bị nguyền rủa mà còn sống, nhưng bọn họ đã dự đoán đúng, nếu làm chuyện kia thì chắc chắn phải chết.

Trên thế gian này chắc chỉ có mình Thiên Tiếu có thể sống sót, tu vi còn tăng tiến tới mức đáng sợ. Nàng hiện tại rất chờ mong biểu hiện của Thiên Tiếu, có khi nào hắn ta thật sự một mình chiến thắng được hết không nhỉ.

Suy nghĩ này làm nàng cảm thấy có chút buồn cười, 10 vạn người thì nàng còn chưa chắc toàn mạng đi ra, huống gì một cái Thiên Tiếu. Làm nàng cảm thấy buồn cười nhất là hắn thực sự làm theo yêu cầu, không xin xỏ hay than vãn dù chỉ một câu, chắc hắn đang nghĩ nàng đầu óc có vấn đề nên mới không tranh cãi.

Bí cảnh biến mất, Thiên Tiếu ôm eo Chu Vũ xuất hiện bên ngoài, ánh mắt khinh thường của những Thiên Tài của Trung cấp vi diện đã biến mất, tài năng của Thiên Tiếu bọn họ không muốn công nhận cũng chấp nhận. Chỉ một trận chiến thôi Thiên Tiếu đã có được sự tôn trọng của toàn bộ tân sinh năm nay.

Mộ Dung Gia Hân thấy thế vội vàng nói:

“Ta tạm thời tránh mặt, ngươi đã đâm lao rồi thì theo lao đi, cố gắng khiến hắn tăng tiến tu vi,tính tình cũng nên thay đổi một chút, ngươi chắc có thể hiểu được ý của ta, Chuyện còn lại giao cho ngươi, có gì thì liên lạc với ta sau.”

Liễu Mị Nhi mỉm cười nói:

Quảng Cáo

“Núp đi là được rồi, thi triển thuật ẩn thân, lại thêm khoảng cách đủ để hắn không phát hiện ra ngươi rồi. Ở lại xem hắn rốt cuộc có thể làm ra kỳ tích gì, không biết tại sao ta có linh cảm hắn còn có thể khiến cho chúng ta phải kinh hỷ.”

Mộ Dung Gia Hân phân vân một chút rồi nói:

“Hồ sơ của hắn ngươi chắc cũng đã tìm hiểu qua một chút, đầu tiên người này chắc chắn là trận pháp sư cao cấp. Còn những thứ khác thì ta không biết hắn học qua chưa.”

Chấp sự ở dưới hỏi Thiên Tiếu:

“Ngươi có biết nghề phụ nào không? Ví dụ như đan đạo, trận đạo, phù đạo…..chẳng hạn.”

Thiên Tiếu vẻ mặt kiêu ngạo, đầy tự tin nói:

“Những thứ ngươi vừa liệt kê cái gì ta cũng ở mức Thánh cấp rồi.”

Chấp sự ghi chép, người xung quanh, các trưởng lão và cả hai cô nàng Liễu Mị Nhi và Mộ Dung Gia Hân đều ngạc nhiên không nói thành lời.

Đang trong thời gian làm việc chấp sự phải cố kiềm chế lại rồi hỏi:

“Trình độ hiện tại của mỗi loại.”

Thiên Tiêu vẫn đầy kiêu ngạo:

“Ngoại trừ Trận Đạo nằm ở Thánh cấp thì tất cả những thứ còn lại đều là Thần Cấp.”

Mọi người không khỏi nhíu mày, Chu Vũ bị Thiếu ôm chặt trong lòng cũng không chút nào tin tưởng vào những gì Thiên Tiếu nói. Tất cả mọi thứ trừ Trận Đạo đều Thần cấp, hắn nghĩ mình là toàn chức thiên tài chắc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.