Vãn Ca Phi

Chương 2: Chương 2: Đính hồn xương tỳ bà!




Năm Thiên hòa thứ bốn mươi tám, trong một gian nhà lao ở Bắc yến.

Một người con gái bị trói trên giá hình, người đầy vết máu, nhìn không khác gì đang bị từng con giun gớm ghiếc bò lúc nhúc quằn quại trên da thịt nàng.

Đầu nàng rủ xuống, nhìn không rõ dung mạo ra sao, sợ lược cũng chỉ có thể nhìn thấy những sợi tóc dơ bẩn quyện cùng mồ hôi bám dính lên da thịt, ố vàng không một tia sáng.

Mí mắt nặng trĩu từ từ mở ra, ánh nến chiếu lóa cả mắt nàng, vài giọt nước mắt lã chã thấm ra.

Muốn cử động nhưng lại phát hiện tay chân nàng đang bị những sợi xích nặng trịch trói lại, tiếng kim loại chạm vào nhau tạo ra những tiếng vang nho nhỏ, tựa như thiên kim áp đỉnh.

Xích sắt không ngừng ma sát lên làn da thiếu nữ, có lẽ do chịu đựng trong thời gian quá dài nên đã tạo thành thói quen, vì thế nàng không còn cảm thấy quá đau đớn, duy chỉ có những vết thương bỏng rát trên người tựa như lửa đốt không ngừng thiêu cháy nàng, khiến nàng phải há miệng hớp lấy một ngụm khí lạnh.

Cô gái khẽ mở mắt, khó khăn nuốt lấy một ngụm nước bọt, nhưng thứ cảm giác ẩm ướt đó lập tức bóp nghẹn cổ họng nàng, cảm giác cũng không khá khẩm hơn chút nào.

Quả nhiên nàng chưa chết! Đương nhiên nàng vẫn chưa chết được! Ha ha ha…

Mặc dù bị lăn bị lốc, hài cốt cũng chẳng còn, nhưng ông trời đã rủ lòng thương xót, giúp nàng trùng sinh một lần nữa ở nơi chốn quỷ quái này. Ngu Vãn Ca nhếch môi, lạnh lùng nở ra một nụ cười tàn nhẫn.

Hác Liên Thành! Ta phải lột da phanh thây, nướng thịt ninh cốt nhà ngươi để tế điển ba trăm hai mươi mốt vong hồn của Ngu phủ ta.

Tiếng bước chân chầm chậm vang lên, từ từ đến gần, cô gái vểnh tai lắng nghe.

Thứ đầu tiên mà Ngu Vãn Ca nhìn thấy chính là năm đôi ủng đen, người đứng trước đi đôi hài có chỉ bạc viền quanh biên, có chút khác biệt so với bốn người ở phía sau, nhưng tất cả đều bình bình, không có gì đặc biệt.

Thuận theo hướng giầy nhìn lên, xuyên thấu qua những sợi tóc buông thõng, nàng quan sát dung mạo của năm người bọn họ. Tên cầm đầu là một gã ăn mặc thượng thừa, mang theo nét mặt của tôi tới, trong mắt ẩn chứa vài phần dã tâm và toan tính, là một tên quản gia, những người theo sau là cai ngục và lính canh.

“Xem ra mệnh của Nhị tiểu thư thực sự rất cứng, đã lâu như vậy mà vẫn bình yên vô sự. Có người nhìn Nhị tiểu thư không được lọt mắt, nô tài cũng chỉ là kẻ tôi tớ, phụng mệnh mà hành sự, kiếm miếng cơm qua ngày, hy vọng Nhị tiểu thư đừng ghi hận lên người nô tài.” Tên quản gia mở miệng đã tự giải vây cho bản thân mình.

Cô gái vẫn không cử động, giống như đã chết rồi vậy. Tên quản gia xoay người lại, cai ngục vội vàng dùng tay áo chùi lên mặt ghế, khúm núm dâng lên một ly trà, rồi khép nép đứng ở phía sau.

“Mau ra tay đi, đêm qua phu nhân nằm mộng, đã mơ thấy nha đầu này đến tìm người báo thù, bảo là do hồn phách đến quấy phá, nên sai ta đến xem thử một lát.” Tên quản gia hớp một ngụm trà rồi quay đầu ra lệnh cho tên cai ngục một cách rất không khách khí.

“Vâng… vâng… vâng, Chu đại nhân! Các ngươi còn đợi gì nữa, sao không mau ra tay!” Tên cai ngục vội vàng quay sang đám lính canh, hô to, sau đó lại trở về, khúm núm nịnh nọt tên quản gia.

“Thưa đại nhân, tiểu nhân nghe nói nếu như bị hồn phách đến quấy phá, chỉ cần dùng xích đập xuyên qua xương tỳ bà (xương đòn) là có thể cấn lại hồn phách cùng thể xác, đảm bảo ả ta sẽ không thể xuất hồn đến quấy nhiễu phu nhân được nữa.” Một tên lính canh nịnh nọt bày kế.

Cái người được gọi là Chu đại nhân kia vẫn chưa mở miệng đáp trả, chỉ mím môi hớp thêm một ngụm trà.

“Vậy thì còn đợi gì nữa! Còn không mau tiến hành!” Cai ngục nhìn lời mà đoán ý.

Không một ai chú ý tới cặp mắt đang bị cản lại bởi những lọn tóc rối kia đã nổi đầy gân máu, nhưng giữa hàng tơ máu bủa vây đó lại lộ ra một điểm sáng, tựa như rắn độc đang chực chờ phun nọc, tựa như hoa Mạn Đà La tinh khiết đang bừng nở, không chút kiêng kỵ, thâm độc và lạnh lùng.

Tên lính canh nhanh chóng mang đến một sợi dây xích có gắn móc câu bằng bạc ở trên đầu, kim loại chốc chốc lại lóe lên những tia sáng lạnh lùng.

Cô gái đang bị trói trên giá vẫn không nhúc nhích, hầu như không chút phản ứng đối với những gì bọn họ đang nói, hay đang làm và sắp làm.

“Đính!” Cai ngục sắp hết kiên nhẫn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.