Nàng nói lại xem?” Bên trong ánh nến sáng mờ, ánh mắt của hắn gần như trong suốt, lửa giận ngập trời.
Khóe môi của nàng gợi lên chút thê lương, “Bắc Đường Yêu, ta nói rồi, tình
ái là thứ khiến lòng người lung lay, lẽ nào ngài đã quên?”
“Được lắm!” Hắn muốn nàng biết rõ, đời này, hoặc là sống hay là chết, yêu hay không, nàng cũng chỉ có thể có mỗi mình hắn!
__________
Có lời đồn rằng, nàng là nữ nhân mà thái tử Nam Chiêu sủng ái nhất, nhưng
cuối cùng, lại bị hắn lột da lóc cốt, đến xương cũng không còn!
Ai còn nhớ đến, hắn từng hứa với nàng sẽ tặng giang sơn khuynh thế cho
nàng, còn ai dám nói, hắn xem nàng là báu vật mà cung phụng!
Sống lại bằng nước mắt và máu, nàng hóa thân thành Tu La, lấy mạng đổi mạng.
“Hác Liên Thành! Dù có làm người, hay súc hoặc làm quỷ, ta cũng nhất định
phải lột da xé thịt ngươi, liệt hỏa phanh du!* (đem xương cốt đốt trên
lửa lớn làm dầu) Ta muốn dùng sinh mệnh này, gảy một khúc đàn tiễn ngươi xuống âm ti địa phủ!”
_________
Nàng vì báo thù mà sống, thề phải đoạn tuyệt với tình yêu.
Hắn vì tình mà sáng, từng bước công tâm, trói nàng đến già cũng không rời được.
Nàng tính toán, sắp đặt, bày ra quân cờ đầy cả ván, nhưng không ngờ, quân cờ lại nhảy khỏi ván cờ, bày ra thiên la địa võng.
Từ phía sau, nam nhân vòng lấy bờ eo của người con gái, “Ta biết nàng vẫn luôn lợi dụng ta.”
Nữ tử run rẩy, cụp mắt xuống.
“Nhưng ta lại thích bị nàng lợi dụng, ta không sợ vạn kiếp bất phục, chỉ cần,
nước cờ tốt là đủ rồi.” Nam nhân khẽ hôn lên gờ cổ của người con gái ấy.
Nàng mượn hắn làm cờ, nhưng không ngờ lại chọc lửa thiêu thân.
Hắn nghịch chuyển toàn cục, tù tình bá yêu* (chiếm đoạt giam giữ nàng)
Hắn là hoàng tử của Bắc Yến, từng lạc thác như cẩu* (khốn đốn như một con chó)
Một khi lộng quyền, liền lật đổ thiên hạ!
Hắn hỉ nộ vô thường, giết người mổ bụng chỉ để đùa vui.
Hắn nham hiểm độc ác, giết cha, giết mẹ, trừng phạt Quận vương, thiên đạo khó dung.
Hắn tàn nhẫn hung ác, thà giết nhầm một người, chỉ để bảo toàn cả nhà hắn.
Chỉ là, hắn lại yêu nàng thành ngốc.
Hắn vì nàng mà làm lễ bái ba vạn dặm, vì nàng mà giết chết ba ngàn mỹ nhân.
Hắn vì nàng mà tay cầm kiếm cũng không biết mệt, giết người vạn dặm máu nhuộm thành sông!
Hắn đem ngàn hộp trân châu phủ kín con đường, gió tuyết đầy người, cũng phải chờ nàng trở về.
Khi nàng muốn giải thoát cho chính mình, thì bỗng nhiên phát hiện, bản thân nàng từ lâu đã luân hãm vào đôi mắt dịu dàng của hắn.
“Vãn Vãn, yêu nàng, là đời ta đi vào tử lộ mãi không ra được, tử lộ mới chính là con đường ra duy nhất của ta!”