Sắc mặt của Bắc Đường yêu dần dần trở nên khó coi, chiếc chăn bông trong tay chợt rơi xuống giường, so với cuộc sống thấp hèn ti tiện của hắn, thì điều khiến hắn cảm thấy lạnh lẽo đến tân đáy lòng nhất, đó chính là sát khí trong mắt nàng.
Ngu Vãn Ca cảm thấy cơ thể nàng càng thêm nặng nề, nhin xuống chăn bông ở trên người mình, lúc này mới sực tỉnh, buông tay ra, đứng dậy thắp nến lên.
Ánh nến mờ ảo nhanh chóng sáng lên, Ngu Vãn Ca liếc nhìn Bắc Đường Yêu, nghiêm nghị, trầm giọng nói: “Lần sau đừng lại gần ta nữa.”
Bắc Đường Yêu không nói tiếng nào, môi mỏng mím chặt thành một đường, Ngu Vãn Ca khoác lên chiếc áo mỏng manh, bước ra ngoài, dừng lại trước cửa nói: “Ngài lên giường ngủ đi.”
Bầu trời vẫn còn nổi lên những bông tuyết trắng bay trong gió. Ngu Vãn Ca đứng ở trong sân, mặc cho gió lạnh thổi vào, để nàng tỉnh táo hơn, nàng đứng giữa ngàn tuyết trắng nhìn về một phương hướng xa xôi, không có trọng điểm, cô đơn lẻ loi, thất thần thật lâu.
Bắc Đường Yêu cũng không có đi ngủ, mà chỉ theo sau bước ra ngoài, đứng ở trước thềm cửa, lẳng lặng nhìn người con gái ở trong sân, nhìn bầu trời trong đêm, hắn thật sự sinh ra một loại dục vọng mãnh liệt, muốn nắm giữ nàng, muốn ôm chặt nàng vào trong lòng.
Gió lạnh gào thét, nhưng cô gái ấy vẫn cứ đứng trong sân như thế, mặc cho tuyết trắng phủ lên bờ vai thon gầy của nàng.
Ở phía sau cô gái, Bắc Đường Yêu vẫn cứ đứng yên như thế, im lặng, bất động như một ngọn núi.
Sắc trời đã he hé sáng lên, và một chút màu cam như ngọn lửa ở phía đông dần dần chiếu xuống khắp mặt đất.
Cuối cùng, Ngu Vãn Ca cũng đã di chuyển, quay trở lại phòng, khi đi ngang qua Bắc Đường Yêu, nàng chỉ nhìn hắn một cái, cũng không nói gì nữa.
* * *
Không ngờ, trời vừa hửng sáng, Hạ Công công đã phái người tới.
“Nô tài là Tiểu Phúc Tử bên người của Hạ công công, phụng lệnh công công, cho mời Vãn Ca cô nương đi qua bên đó một chuyến.”
“Vãn Ca chỉ là một nô tỳ, Hạ công công có việc gì, xin cứ phân phó.” Ngu Vãn Ca nhìn xuống, hết sức cung kính nói.
“Hôm nay tuyết rơi rất nhiều, nô tài đã mang đến cho cô nương một chiếc áo choàng, xin cô nương vui vẻ nhận cho.” Tiểu Phúc Tử cười nói.
Ngu Vãn Ca nhìn chiếc áo choàng màu đỏ đen ở trong tay hắn, cầm lấy mặc vào người, trong đôi mắt rũ xuống, lóe lên một tia sáng.
“Vãn ca cô nương, bên này, mời.” Tiểu Phúc Tử đi trước dẫn đường.
Khi Ngu Vãn Ca quay đầu lại, thì tình cờ bắt gặp đôi mắt màu lưu ly kia, nhìn nhau một lúc, nàng thu hồi ánh mắt, rồi đóng cửa phòng lại.
Trên đường theo Tiểu Phúc Tử, trong lòng Ngu Vãn Ca nghĩ ngợi, hành động này của Hạ Công công, có nhanh hơn so với dự kiến của nàng một chút, tâm tư của hắn rốt cuộc là đang suy nghĩ gì?
Đôi giày thêu giẫm trên nền tuyết phát ra từng tiếng vang kẹt kẹt, thỉnh thoảng Tiểu Phúc Tử cũng có nhìn sang nàng, trong mắt ánh lên một tia ngạc nhiên.
Trong cung này, hắn được coi là một cao thủ, tuy rằng không thể so sánh với hai Đại hoạn quan Chu, Hạ. Nhưng hắn nhất định không phải là một tiểu thái giám chưa nhìn thấy chuyện đời. Theo cách hắn nhìn, thì mặc dù trên người của Ngu Vãn Ca chỉ là một bộ cung trang, nhưng nếu một ngày nào đó, có thể được diện kiến Thánh nhan, thì rất có thể sẽ trở mình mà bay tới cành đào.
Không mất nhiều thời gian, nàng đã đi đến Ông Hòa Cung, chỗ ở của Hạ công công.
Ngu Vãn Ca vốn còn nghĩ rằng, lần đầu tiên gặp nhau, Hạ công công chắc chắn sẽ thị uy phủ đầu, và sẽ để nàng ở trong gió trời tuyết lạnh chờ đợi thật lâu, nhưng nàng đã nhầm.
“Ngu Vãn Ca đến rồi sao, vào đi.” Hạ Công công thờ ơ, không lạnh không nóng, để người khó nắm bắt.
Trái tim của Ngu Vãn Ca hơi chùng xuống, ở trong hoàng cung này, những người có danh tiếng đứng đầu thì đều là những kẻ tinh khôn, ranh mãnh. Quả nhiên Hạ công công không phải là dạng tầm thường, càng không phải là một ngọn đèn dầu sắp cạn*.
( “Câu gốc là: 不是省油的灯,“ 不是省油的灯”là câu tục ngữ dùng để miêu tả con người, khen ngợi người thông minh nhanh nhạy, sáng suốt. Nhưng câu này đa phần được dùng mang nghĩa xấu, ví với người có thừa khả năng, nhưng lại tính toán, không dễ đối phó, làm việc gì cũng không để mình chịu thiệt.