“Ừm, dáng vẻ xinh đẹp, làm một cung tỳ thật là đáng tiếc.” Hạ công công bưng tách trà lên, quan sát vẻ mặt của Ngu Vãn Ca.
“Đa tạ công công đã khen ngợi, nô tỳ vốn hèn mọn, tất nhiên cũng chỉ có thể làm một nô tỳ.”
“À! Gia gia ta không thích nghe những lời này đâu, gia gia ta không tin, trên đời này lại có người nguyện ý vĩnh viễn làm một nô tài.”
Ngu Vãn Ca cũng không phản bác lại, nhất thời cũng không đoán ra được mục đích của Hạ công công. Nàng ngước mắt lên, bình tĩnh quan sát Hạ công công một phen.
Hạ công công, người này, trông nhìn có vẻ kém sắc sảo hơn Châu công công, hơi mập, hay cười, dường như là một người vô cùng dễ bắt chuyện. Nhưng nàng biết, loại người này, hay có thói quen gặp người luôn cười nói, vui mừng nghênh đón, thì nhất định, lòng dạ sẽ còn tàn nhẫn và độc ác hơn nhiều so với Châu công công.
Hạ công công gật đầu, liền có tiểu Thái giám dời ghế mang qua cho Ngu Vãn Ca.
Trong lòng Ngu Vãn Ca vẫn luôn căng thẳng, suy đoán tâm tư của Hạ Trình. Nhưng ai mà ngờ đến, hắn lại chỉ trò chuyện với nàng về những câu hỏi không có liên quan về một vấn đề nào cả. Đối mặt với sự dè dặt và kiệm lời ít nói của nàng, thì hắn vẫn cứ nói chuyện cho đến tận giờ ăn trưa. Thậm chí Hạ Trình còn giữ nàng lại cùng hắn dùng ngọ thiện, luôn ân cần hỏi han, và nụ cười vẫn luôn giữ trên khuôn mặt hắn.
Một bữa cơm được ăn trong hòa bình yên ổn, Hạ công công hỏi gì, thì Ngu Vãn Ca đều phải trả lời tất cả những câu hỏi đó. Thỉnh thoảng nàng có hỏi ngược lại vài câu, một bữa ăn thật là hòa thuận vui vẻ.
Sau bữa ăn, thì đã xế chiều, mặt trời đã treo lên tận chân trời, nhưng không khí vẫn như cũ, không một chút ấm áp.
“Hôm nay có ngươi bầu bạn, gia gia thật sự rất vui vẻ thoải mái. Gia gia ta và Châu công công rất có giao tình, vì vậy sẽ không làm khó ngươi. Gia gia sẽ không yêu cầu ngươi dốc sức vì ta, chỉ hy vọng sau này, ta và ngươi không trở thành kẻ thù là được.” Hạ công công ôn hòa, mở miệng nói.
“Vãn Ca chỉ là phận nô tỳ, không hơn không kém, tất nhiên sẽ không thể là kẻ thù của Hạ công công được.” Ngu Vãn Ca nhìn xuống nói.
“Có những lời này của ngươi, gia gia ta thật là an tâm, Tiểu Phúc Tử..”
Tiểu Phúc Tử bước vào, trên tay còn cầm một cái khay, trên đó là hai mươi thỏi bạc trắng: “Những nén bạc này là một chút tâm ý của công công, xin cô nương vui vẻ nhận cho.”
“Đa tạ Hạ công công.” Ngu Vãn Ca cũng không từ chối.
Thấy nàng đã nhận, Hạ công công liền ra lệnh cho Tiểu phúc tử đưa nàng trở về.
Hạ công công liếc mắt nhìn bóng lưng của Ngu Vãn Ca một cái, đôi mắt hơi nheo lại. Ngu Vãn Ca này, so với hắn tưởng tượng, quả nhiên khó đối phó hơn nhiều. Nếu không phải người ngu xuẩn, thì là một kẻ mưu tính rất giỏi. Nhưng dù là loại nào đi nữa, thì trong vài ngày tới, cũng không sống sót nổi đâu.
Sau khi bước ra khỏi Ông Hòa cung, Tiểu phúc tử chủ động nói: “Xem ra Hạ công công đặc biệt rất thích cô nương đấy, đã ban thưởng cho cô nhiều bạc đến như thế.”
“Công công, những số bạc này làm sao có thể vào mắt của công công được? Chiếc khóa vàng ròng trên thắt lưng của công công chắc hơn hai mươi lượng bạc nhỉ.” Ánh mắt của Ngu Vãn Ca rơi vào một vật trên thắt lưng của hắn.
Một chiếc khóa bằng vàng với tuổi thọ khá lâu, có khắc hình đám mây và đính những hạt cườm được treo chung cạnh ngọc bội bên eo của Tiểu Phúc Tử, thấp thoáng dưới vạt áo gấm, như ẩn như hiện.
“Chiếc khóa vàng này là do Hạ công công ban tặng. Quê của ta ở Nam Dương. Trước khi vào cung, ta có học múa rối bóng với sư phụ. Tay nghề này lọt được vào mắt của Đại Tổng Quản, vì thế đã ở trước mặt hoàng thượng xin cho ta được thể hiện tài năng. Còn nhớ, Hạ công công đã từng nói, nếu ta diễn tốt hơn, thì sẽ được trọng thưởng, và chiếc khóa vàng này, do chính Hạ công công tưởng thưởng cho ta.” Trên mặt Tiểu Phúc Tử trên mặt lộ vẻ tự hào nói.
Ngu Vãn Ca hai mắt mờ mịt, vẻ mặt không đổi, nói: “Trong cung điện này, họa phúc đều đi đôi với nhau. Công công vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn.”
“Cô nói cũng đúng.” Tiểu Phúc Tử có chút cảm khái, gật đầu một cái.
Ngu Vãn Ca thấy hắn không mấy để tâm đến, nên nàng cũng không nói thêm gì nữa. Nàng chỉ có thể nhắc nhở hắn đến đây thôi, bèo nước gặp gỡ, nói nhiều cũng vô ích, huống chi mỗi bước đi của nàng cũng đã rất vất vả gian nan rồi!