Sau khi trở về phòng, Ngu Vãn Ca vẫn ngồi yên ở trước bàn, nhìn một khay đựng đầy thỏi bạc, khóe miệng hiện lên một tia giễu cợt.
Hạ Trình này quả thật tính toán rất giỏi. Hôm nay mời nàng đến, tất nhiên bên phía Châu công công cũng sẽ nhận được tin tức. Và đương nhiên sẽ biết được nàng và hắn chuyện trò rất vui vẻ, thậm chí Hạ Trình còn mời nàng ở lại dùng ngọ thiện, trước khi rời đi, còn tặng thêm nàng hai mươi thỏi bạc trắng.
Bằng cách này, đương nhiên Châu công công sẽ nghi ngờ nàng, liệu nàng có chuyển đến trại địch hay không? Vì để xóa tan nỗi lo lắng bất an này, Châu công công nhất định sẽ diệt trừ nàng, thà giết lầm còn hơn là để nàng trở thành một kẻ trợ lực cho Hạ công công kia.
Nếu như nàng đoán đúng, lúc hạ Công công muốn giết nàng, thì Hạ Trình nhất định sẽ cứu nàng, khiến bản thân nàng vì hắn mà cảm kích và sẽ trung thành với hắn ta, đồng thời sẽ khởi lên sự căm hận đối với Châu công công.
Nếu như Châu công công không ra tay, thì những gì đang chờ đợi nàng sẽ là một âm ưu khác!
Ngu Vãn Ca duỗi những ngón tay mảnh khảnh của nàng ra, cầm lấy một thỏi bạc chơi đùa nghịch ngợm với nó, ánh mắt vô cùng thâm thúy.
Đúng lúc này, cánh cửa cọt kẹt mở ra.
Bắc Đường Yêu cả người nhếch nhác bước vào, trên vạt áo còn dính không ít những vết máu.
Nhìn Ngu Vãn Ca ở trước mặt, hắn đặt một chiếc áo mới màu hồng nhạt ngay trước mặt nàng.
Trên cái kẹp nút của chiếc áo còn chen lẫn một chút màu đỏ, có chút ươn ướt, trông thể như hắn vừa mới bị hành hạ.
Ngẩng đầu ngước nhìn mái tóc dài đã đóng băng kia của Bắc Đường Yêu, nàng liền đứng dậy, nói: “Ta đi đun nước cho ngài. Trong tủ vẫn còn một bộ quần áo, ngài có thể lấy nó thay trước.”
Một lúc sau, Bắc Đường Yêu đã ngâm mình trong thùng gỗ, làn khí nóng hổi, bừng bừng thiêu đốt khiến người ta không thể mở mắt nổi.
Hôm nay, Ngu Vãn Ca và thái giám rời đi, thì hắn cũng liền đi ra ngoài. Hiếm khi trong lòng hắn lại dâng lên một chút cảm xúc chờ mong.
Bởi vì hắn đã giao cho một tên cung nữ phụ trách thu mua đồ vật ở bên ngoài cung, mang về cho hắn một chiếc áo kép mới tinh cho nàng. Cho dù hắn đã trả nhiều hơn gấp ba lần so với giá tiền ban đầu của chiếc áo kép đó.
Nhưng trên đường mang chiếc áo về, thì một chậu nước lạnh đã dội vào đầu hắn, nếu hắn không ôm chặt chiếc áo kép vào người, thì có lẽ chiếc áo đó cũng đã ướt sủng rồi.
Người tạt nước chính là Phó tổng quản Đàm Thiện của phủ nội vụ. Là một người chịu trách nhiệm phân phát tiền bạc hàng tháng và các vải vóc cho các chủ nhân ở trong cung. Nhưng do vài năm trước, lần đầu tiên về cung nhậm chức, hắn đã được đều đến chỗ ở của Bắc Đường Yêu, và hắn chưa từng được người khác coi trọng.
“Ui, ta còn tưởng là ai chứ? Đây chẳng phải là Cửu điện hạ sao? Trời lạnh như vậy, sao lại không biết mặc thêm gì chứ.” Đàm Thiện nói lời châm chọc.
Bắc Đường Yêu không nói lời nào, chỉ nhàn nhạt liếc hắn một cái, rồi bước đi qua.
Nước lạnh nhanh chóng kết thành những tảng băng giá, làn gió rét lạnh đến thấu xương, nhưng so ra, chuyện làm hắn vẫn cảm thấy đau lòng hơn chính là chiếc áo ở trong người hắn. Hắn muốn nàng mặc chiếc áo này mà đã phí hết tâm tư, cố gắng hết sức mới có được.
Đàm Thiện hừ lạnh một tiếng, chẳng biết là cái thứ gì nữa? Thực sự coi mình là hoàng tử sao?
Một cái nháy mắt chớp qua, hai tên tiểu thái giám liền túm lấy áo khoác ở trong ngực hắn, thậm chí còn không quên đấm đá và cái vào người của hắn.
Nhìn thấy một Bắc Đường Yêu dơ bẩn, nhếch nhác đến như vậy, cuối cùng trong lòng Đàm Thiện cũng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, mấy ngày nay hắn bị chọc cho tức giận không ít, nhưng nhìn xem kìa, một nam nhân uy nghiêm, đường đường là một hoàng tử, vậy mà lại không bằng một con chó nữa chứ.
Chỉ biết sau đó, Bắc Đường Yêu đã rời đi với chiếc áo khoác của mình. Nhưng Đàm Thiện thì đã rơi vào trong gió tuyết, máu của hắn ta nhuộm đỏ cả một mảnh tuyết trắng.
Vị tiểu thái giám đến gần, nhưng vô cùng kinh hãi, khi nhìn thấy trái tim của Đàm Thiện đã bị rút ra bởi một bàn tay nào đó. Một trái tim nằm rải rác chỉ cách cơ thể hắn tầm nửa thước.