Vãn Ca Phi

Chương 72: Chương 72: Lần đầu tiên đến Đông xưởng! (P3)




Chính điện của Uông Trực cực kỳ xa hoa, trên các mái hiên, hành lang, các bức tường đều được chạm khắc hoa lệ và đầy rẫy những ngọc bích đẹp quý hiếm. Trên đỉnh tường cung là một bức tường màu đỏ loét được bao quanh bởi những con hổ vàng. Trên đỉnh của chiếc ghế tọa thượng, có một viên ngọc bằng đầu hổ to lớn, dữ tợn kinh người, trên bức hoành ở trên cao chính là chữ Vương to lớn được khắc bằng ngọc đen.

Uông Trực ngồi ở trên cao, cả người mặc trường bào màu đỏ thẫm, đôi ủng màu đen có hoa văn viền mây trắng, dưới chân hắn, chính là các tiểu thái giám đang quỳ xuống, nắn bóp xoa xoa chân cho Uông Trực. Ánh mắt thâm độc, khóe miệng còn nhếch lên, trông vô cùng oai phong.

Bên trong cung điện trải một thảm đỏ dài đến mấy thước, trên tấm thảm đỏ còn có hoa phù dung đang nở rộ hưng thịnh, hai con lư hương bạch hạt đang phun ra từng mùi thơm thơm ngát, bứt rèm pha lê phản chiếu ánh sáng rực rỡ, những hạt ngọc châu đang đung đưa theo gió, toàn bộ căn phòng xa hoa đến mức khiến người ta không khỏi bị mê hoặc.

Ngu Vãn Ca rủ mắt xuống, điều này vượt xa thân phận và địa vị mà một thái giám có thể có, xem ra nàng đã đoán đúng, Uông Trực, khi còn là thiếu niên đã ở bên cạnh Bắc Yến đế. Cho nên, gốc rễ đã sớm ăn sâu từ lâu rồi, và không thể một sớm một chiều có thể lung lay được.

“Tham kiến Đốc công.” Bắc Đường Yêu mở miệng nói.

Uông Trực như tỉnh táo lại, bỏ chân ra khỏi mấy tiểu thái giám, đứng dậy nói: “Thì ra là Cửu Hoàng tử tới. Các ngươi còn ở đây sững sờ làm gì chứ? Còn không mau đem ghế đến đây.”

“Công công có ân tái tạo nô tài, nô tài làm sao dám ở trước mặt công công mà gây lớn chuyện.” Bắc Đường Yêu rất mực cung kính nói.

Uông Trực cũng không trốn tránh nữa, mà nói: “Cửu Hoàng tử chớ nên khách khí, nếu ngài tin tưởng gia gia ta, thì gia gia ta sẽ dốc sức vì Cửu Hoàng tử, mấy ngày nay, gia gia ta sẽ phụng mệnh của hoàng thượng đi đến đường sông Bắc Hải, diệt trừ gian thần, rất có thể sẽ rời khỏi đế đô một thời gian.”

“Công công đã vất vả vì Bắc Yến, công lao quả thực càng lớn, nô tài lại không thể dốc sức vì công công, lòng thật sự chua xót.”

“Được làm việc cho bệ hạ, chính là niềm vinh hạnh của gia gia ta, cúc cung tận tụy, cũng không hối tiếc. Đợi đến khi Cửu Hoàng tử điện hạ hoàn tất việc học hành, mai sau có thể chia sẽ những lo lắng, phân ưu cùng bệ hạ.” Uông Trực hai tay nắm chặt, thần thái thành kính nói, như thể hoàng đế đang đứng trước mặt hắn vậy.

Ngu Vãn Ca cụp mắt xuống, đúng như nàng dự đoán, chuyện hoàng đế trúng độc lần này, cũng không hề làm lung lay địa vị của hắn, hoàng đếphái hắn xuống Bắc Hải, chẳng qua chỉ đế hắn ta tránh khỏi đầu ngọn gió, một khi chuyện trúng độc qua đi, hắn sẽ lập tức quay trở về, thậm chí sẽ được cất nhắc thêm lần nữa.

“Gia gia ta đã chọn lựa ra vị đại thần giỏi nhất để làm phu tử cho ngài, mỗi ngày, ngài hãy luyện tập võ công với Thần Vũ Quân. Ta đã phân phó cho quân trưởng của Thần Vũ quân rồi, nên ngài hãy cứ an tâm mà ở lại. Ngày sau, khi gia gia ta quay về, ta sẽ tự mình đích thân dạy võ công cho ngài.” Uông Trực mở miệng nói. ngôn tình sủng

“Đa tạ Đốc công, nô tài sẽ cố gắng hết sức, tận tâm tận lực giúp ngài diệt trừ những nguy hiểm tiềm ẩn.” Một vẻ tàn nhẫn lóe lên trong mắt Bắc Đường Yêu.

Uông Trực gật đầu hài lòng, nói với người bên cạnh: “Đã như vậy, ngươi hãy đưa bọn họ đi nghỉ ngơi đi.”

Hai người được an bài ở trong một căn phòng. Căn phòng được trang trí rất tinh tế, tuy không xa hoa sang trọng nhưng cũng rất gọn gàng và sạch sẽ, có đủ mọi vật phẩm cần thiết.

“Hai người sẽ nghỉ ngơi ở đây. Nơi này cách thao trường của Thần Vũ Quân chỉ một đoạn đường ngắn, tương đối yên tĩnh. Hai người cứ nghỉ ngơi cho tốt. Bắt đầu từ ngày mai, vào mỗi buổi sáng phu tử sẽ đến dạy học cho Cửu điện hạ, mỗi buổi chiều thì mời Cửu Điện hạ ra thao trường huấn luyện.” Người được cử đến, giới thiệu xong liền xoay người rời đi.

Đến tối, hai người vẫn ngủ chung một giường, nhưng cách nhau một khoảng khá xa.

Đến khi Ngu Vãn Ca dần dần chìm vào giấc ngủ, thì liền có một bàn tay to bò lên eo nàng, cả người nàng toát mồ hôi lạnh, đang muốn phát tác, thì lại phát hiện người nam nhân bên cạnh nàng dường như đang ngủ, hơi thở trầm ổn, như thể chỉ là chuyển động theo tiềm thức mà ôm lấy nàng.

Ở trong vòng tay hắn, nàng cũng không ngủ được, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt thanh tú của người nam nhân ở trước mặt, rồi vuốt ve đường nét tuấn tú trên khuôn mặt của người nam nhân ấy: “Bắc Đường Yêu, ngài thật sự là một hoàng tử yếu đuối và luôn thất vọng với cuộc sống sao? Nhưng vì sao ta lại không nghĩ như thế nhỉ?”

Dần dần, Ngu Vãn Ca dựa vào trong ngực của vị nam tử đó, rồi từ từ chìm vào giấc ngủ, nhiệt độ cơ thể ấm áp xua tan đi cái lạnh mùa đông, cuối cùng, lại còn cho nàng một cảm giác ấm áp, nhẹ nhõm và an tâm đến không giải thích được.

Một lúc lâu sau, Bắc Đường Yêu mở đôi mắt sáng ngời chứa đựng quầng sáng rực rỡ của trời đất, không chút mờ mịt, khẽ hôn lên bờ trán của người nữ tử đó, không biết hắn đang suy nghĩ gì nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.