Tờ mờ sáng, tiếng còi hiệu triệu tập các quân sĩ của Đông xưởng vang lên. Cẩm Y Vệ và Thần Vũ Quân đã bắt đầu luyện tập. Mặc dù, chỗ ở của hai người bọn họ cách thao trường khoảng một đoạn đường, nhưng âm thanh của những thanh kiếm va vào nhau, phát ra từng tiếng kêu leng keng, vẫn truyền đến màng nhĩ của nàng.
Ngu Vãn Ca chậm rãi mở mắt ra, bên tai còn truyền đến một giọng nói nhẹ nhàng: “Còn sớm, nàng ngủ thêm chút nữa đi.”
Ngu Vãn Ca cảm nhận được nàng vẫn còn ở trong vòng tay của vị nam tử ấy, liền nghiêm nghị nói: “Ngài không sợ, nửa đêm ta chợt thức dậy, giết chết ngài sao?”
Bắc Đường Yêu cười nói: “Cũng đâu phải nàng chưa từng giết qua?”
Ngu Vãn Ca im lặng một lúc, rồi đột nhiên hỏi: “Bắc Đường Yêu, ngài muốn gì ở ta?”
“Ôm nàng.” Người nam tử thì thầm một mình, rồi nhẹ nhàng cọ vào cổ của người con gái ấy.
Không lâu sau, trời vừa sáng hẳn, thì vị đại thần mà Uông Trực mời đến đã tới, Bắc Đường Yêu mời người đó đến thư phòng, còn Ngu Vãn Ca thì tìm một số sách nói về lịch sử của Bắc Yến mang ra xem.
* * *
Ngày tháng trôi qua nhanh chóng, chớp mắt đã hơn nửa tháng. Trong nửa tháng này, mỗi buổi sáng, Bắc Đường Yêu sẽ học cùng với hai vị các lão của triều đình. Buổi chiều, thì sẽ ra thao trường tập luyện võ công, cưỡi ngựa bắn tên với các Thần Vũ Quân. Buổi tối, thì Ngu Vãn Ca sẽ dạy cho hắn những nghi thức và cách cư xử chuẩn mực, lễ nghi hòa khí nhất trong hoàng tộc.
“Trương các lão đi thong thả.” Sau khi Bắc Đường Yêu đưa tiễn người đi, thì Ngu Vãn Ca đã rót cho hắn một ly trà, và nói: “Thành tích hôm nay của ngài thế nào rồi?”
“Vẫn chấp nhận được.” Bắc Đường Yêu có đôi môi đỏ mọng, mấy ngay qua được điều dưỡng, người nam tử vốn sở hữu đôi môi trắng bệch, thì giờ lại càng đỏ hơn. Làn da thì trắng như ngọc, và sở hữu một đôi mắt phượng hẹp dài. Môi đỏ răng trắng, cực kỳ câu hồn và mị hoặc, duy chỉ có đôi mắt màu ngọc lưu ly kia, thì luôn để lộ một loại lạnh nhạt và hờ hững.
Ngu Vãn Ca hiểu được ý hắn, nên không hỏi thêm gì nữa, hai vị phu tử kia đều do Uông Trực cử đến nên căn bản không đáng tin. Ở trước mặt bọn họ, không thể để lộ ra quá nhiều. Bởi vì, chỉ khi Uông Trực tin rằng, Bắc Đường Yêu chỉ có tư chất bình thường, thì mới có thể an tâm để Bắc Đường Yêu làm con cờ cho hắn.
Vào lúc xế chiều, Bắc Đường Yêu đi đến hàng ngũ của Thần Vũ Quân để tập luyện như thường lệ.
Vừa đến gần, ánh mắt của mọi người xung quanh đã đổ dồn về phía mình. Rốt cuộc ở một nơi luôn tụ tập cánh nam nhân này, thì thật sự bọn họ cũng chưa từng nhìn thấy qua một người nam nhân nào mà xinh đẹp như yêu tinh và còn có sức quyến rũ hơn cả nữ tử nữa chứ.
Từ lâu, Bắc Đường Yêu cũng đã quá quen với loại ánh mắt như thế này, lúc đầu cũng có người đến gây rắc rối, nhưng Quân trưởng của Thần Vũ quân cũng xem như có trách nhiệm, đã ngăn từng người lại, cảnh cáo bọn họ không được tự chuốc lấy phiền phức.
Cũng chính vì thế, mà Bắc Đường Yêu mới có thể yên tâm luyện tập, gió yên sóng lặng.
Bỗng một người đi tới trước mặt của Bắc Đường Yêu, đưa tay khoác lên vai hắn: “Aizz, người huynh đệ này, ta nghe nói trong phòng ngươi còn có một tên thiếu niên xinh đẹp, so với hoa khôi trong vườn xuân còn có hương vị hơn, khi nào thì ngươi mới mang tên đó ra ngoài hả, để mấy huynh đệ chúng ta chơi cùng đi.”
Bắc Đường Yêu trở tay đấm vào người nam tử đó một quyền, hắn bị ngã nhào trên đất, khóe miệng còn rỉ ra một chút máu tươi. Dường như, hắn không ngờ được Bắc Đường Yêu sẽ đột ngột ra tay, trước khi hắn kịp bò dậy, thì một đôi ủng màu đen tường vân, đã hung hãng dậm lên trước miệng hắn, giọng điệu âm âm, nham hiểm vang lên: “Thực ra, ta lại cảm thấy ngươi mới là người có hương vị nhiều hơn đó.”
Người trên mặt đất sửng sốt, nhìn thấy đôi mắt màu lưu ly gần như trong suốt kia, vô cùng tàn nhẫn.
Mọi người xung quanh nhìn thấy huynh đệ của mình bị đánh, thì liền chạy đến vây quanh Bắc Đường Yêu, hằm hè xoắn tay áo lên, như thể bọn họ đang định dạy dỗ cho Bắc Đường Yêu một phen.
“Nhìn thấy ngươi, các huynh đệ ở đây, đều đã buồn bực từ lâu rồi, nhìn bộ dạng của ngươi kìa, thật giống một bà nương nương nào đó, bây giờ bọn ta sẽ dạy cho ngươi biết, phép tắc ở đây là như thế nào!”
Một mình Bắc Đường Yêu đứng giữa đám đông, cũng không nói gì, ánh mắt lạnh nhạt thờ ơ, dưới ánh mặt trời, cả người trông đặc biệt rất yêu dã.
“Còn không mau động thủ!” Mấy người cùng nhau tấn công, Bắc Đường Yêu bị vây trong đám đông, gian nan đối phó.
Khi đó, hắn còn quá trẻ tuổi, để hiểu được rằng, nếu yêu nàng thì càng phải ẩn nhẫn nhiều hơn.
Mãi về sau, hắn mới hiểu được, hắn đã bồng bột đến như thế nào.