Vãn Ca Phi

Chương 104: Chương 104: Sự tàn nhẫn của hắn (1)




Một thanh đoản kiếm nằm trên nền đất, phát ra từng tia sáng lạnh lẽo, để người nhìn thấy, ánh mắt cũng sinh ra đau nhức.

Bắc Đường Yêu sững sờ nhìn thanh đoản kiếm nằm trên đất, qua một hồi lâu vẫn còn chưa nhúc nhích.

Uông Trực cũng không thúc giục, chỉ ngồi tựa trên ghế thái sư, kiên nhẫn chờ đợi hành động của Bắc Đường Yêu.

Mùi hương thơm ở trong đại sảnh vẫn tỏa ra hương thơm nồng nàn, nhưng bầu không khí lại trở nên vô cùng u ám đến khó hiểu.

Rốt cuộc, Bắc Đường Yêu cũng đã ngẩng đầu lên, nhìn về phía Uông Trực, ánh mắt màu lưu ly kia vẫn còn tràn đầy vẻ khiếp sợ và kinh ngạc, nhưng Uông Trực cũng không có ý định đi giải thích thêm.

Bắc Đường Yêu chợt hiểu ra mọi thứ, thì ra tất cả mọi thứ đều đã được Uông Trực trù tính từ trước.

Trước đó ông ta đã phát hiện ra rằng, hắn rất quan tâm đến Ngu Vãn Ca. Vì thế, khi đến Đông xưởng, liền cố ý bố trí cho bọn họ một gian phòng riêng, với ý định để cho hai người bọn họ ngày đêm hòa hợp, sống chung với nhau sẽ nảy sinh tình cảm.

Sau đó, khi Bắc Đường Yêu nảy sinh tình yêu với nàng, thì Uông Trực liền thúc đẩy bọn họ đi đến mối hôn sự danh không chánh ngôn không thuận này. Từ xưa đến nay, tình yêu đầu đời của người nam nhân luôn đặc biệt hơn, vì thế, Uông trực đã pháo người đi theo dõi bọn họ, đồng tời đích thân trợ giúp phát triển tình cảm giữa hai người bọn họ ngày càng sâu sắc hơn. Tiếp đó, trong suốt nửa tháng qua, chính là một cuộc sống vô ưu vô lo, càng khiến tình cảm của Bắc Đường Yêu dành cho Ngu Vãn Ca càng sâu đậm hơn.

Và đây chính là mục đích chính của Uông Trực, ông ta muốn hắn phải đích thân giết chết nàng!

Ông ta muốn hắn giết chết người mà hắn yêu nhất, quan tâm nhất, coi trọng nhất, để chứng minh rằng hắn trung thành với ông ta.

Uông Trực đã giúp hắn dệt nên một giấc mơ đẹp, rồi sau đó thì tự tay phá nát nó, chỉ để nói cho hắn biết rằng, bất luận hôm nay hắn có chật vật hay ngày sau hiển quý, thì hắn vẫn chỉ là con cờ ở trong tay ông ta, mặc cho ông ta điều khiển, thao túng như ý ông ta muốn.

Uông Trực muốn hắn biết rằng, ông ta có thể dễ dàng nâng hắn lên, thì cũng sẽ có ngày dễ dàng đạp hắn xuống địa ngục.

Ngón tay của Bắc Đường Yêu từ từ cuộn chặt lại, nắm thành nắm đấm, trên cánh tay đã nổi hết gân xanh, từ đầu đến cuối cũng không có hành động gì.

Thời gian trôi qua từng chút một, mỗi một khoảnh khắc đều kéo dài đến lạ thường.

Bắc Đường Yêu ngước mắt nhìn lên người con gái vẫn đang một mực đứng im, nhìn thấy ánh mắt nàng đang nhìn thẳng vào mình, ánh mắt đó vẫn là vẻ bình tĩnh và thờ ơ đến lạnh lùng.

Một nỗi chua xót chợt lóe lên trong lòng của Bắc Đường Yêu, hắn chợt nhận ra rằng, thì ra nàng đã sớm liệu được mọi chuyện, nhưng lại xem như không có gì. Yên lặng phối hợp với Uông Trực diễn ra một vở kịch hay, thậm chí còn không tiếc dùng mạng mình để đăt cược.

Vãn Vãn, nàng muốn ép ta trở thành một người mang một tâm địa sắt đá sao? Ha ha.. Quả nhiên, nàng chính là người con gái nhẫn tâm nhất trên thiên hạ này..

Đôi mắt màu lưu ly của Bắc Đường Yêu dần dần bao phủ một tầng sương máu, nhưng cuối cùng cũng khôi phục lại sự tỉnh táo và vẻ lạnh lùng của mình, ngón tay thon dài run rẩy vươn ra, cầm lấy thanh đoản kiếm tinh xảo ở trên nền đất.

Hắn biết, hôm nay nhất định phải giết, bởi vì nếu không giết, kết quả cuối cùng của hai người bọn họ cũng chỉ có một con đường, chính là cùng chết, nếu hắn tự mình động thủ, thì có lẽ Vãn Vãn còn có cơ hội sống..

Những ngón tay với các đốt xương rõ ràng giữ chặt thanh đoản kiếm trong tay mình, thần sắc lạnh nhạt đi về phía Ngu Vãn Ca.

Đôi mắt lương bạc bắt gặp đôi mắt đen láy của người con gái, nhưng cũng không thể sánh được với sự thờ ơ và lạnh lùng của nàng. Hắn chậm rãi nâng thanh đoản kiếm trong tay mình lên, nhưng bất luận như thế nào hắn vẫn không thể hạ thủ được.

Vãn Vãn, hãy nói cho ta, nói cho ta biết, ta nên làm thế nào đây?

“Bắc Đường Yêu, ngài thực sự muốn giết ta?” Ngu Vãn Ca trầm giọng nói, nhưng giọng nói khàn khàn đó đã khiến binh đoàn sắt đá ở trong lòng Bắc Đường Yêu tan rã trong nháy mắt, thanh đoản kiếm đó rơi một tiếng đinh đông xuống nền đất.

Trước câu hỏi của nàng, Bắc Đường Yêu chỉ cảm thấy một trận đau nhói ở trong tim, trong lúc buồn bã, lại chợt nhận ra rằng, cái gọi là là thật lòng, cái gọi là yêu, thì ra đó chỉ là một thứ tiền cược đẩy nàng vào chỗ chết.

Bàn tay của Bắc Đường Yêu nắm chặt thành nắm đấm, trên trán nổi lên đầy gân xanh, hai mắt đẫm màu máu đỏ tươi, trông có chút dữ tợn.

Ngu Vãn Ca tiếp tục nói: “Chẳng lẽ, ngài đã quên, ta từng mang ngài trọng thương trở về Nghiễm Hàn Viện. Chẳng lẽ ngày đã quên, nửa đêm ta đem thức ăn đến cho ngài, và thuốc trị thương cho ngài sao? Chẳng lẽ, ngài đã quên, ta đã vì an nguy của ngài, mà chịu sự lăng nhục, tất cả những thứ đó, ngài đã quên rồi sao?”

Bắc Đường Yêu lắc đầu nói: “Ta không quên.. Ta vẫn luôn nhớ, ta vẫn luôn nhớ!”

“Vậy thì.. Bây giờ ngài còn nhớ không?” Ngu Vãn Ca nhẹ giọng nói.

Bắc Đường Yêu sững sốt một chút, ngơ ngác nhìn về người con gái đứng trước mặt mình, trong đầu bỗng nhiên hồi tưởng lại đêm qua nàng lấy tay của hắn đặt lên ngực mình.. từng nghiêm túc hỏi.. Nhớ chưa?

Giọng nói của người con gái chợt thay đổi mạnh mẽ: “Bắc Đường Yêu, ngài còn nhớ chăng?”

Bắc Đường Yêu thất thần trong chốc lát, liền nhặt thanh đoản kiếm trên mặt đất lên, hung hăng đâm vào ngực của Ngu Vãn Ca, có chút điên cuồng nói: “Phải! Ta nhớ.. Ta đều nhớ hết! Chỉ là.. nàng phải chết!”

Máu tươi lập tức bắn ra từ phía ngực của người con gái, nhuộm đỏ toàn bộ thế giới của người nam tử này, và một chút màu đỏ thẫm rất quỷ dị nở rộ trên chiếc áo choàng màu tím kim ty đắt tiền kia.

Ngu Vãn Ca ngã vào trong vòng tay của Bắc Đường Yêu, còn Bắc Đường Yêu thì ngơ ngác nhìn người con gái trong tay mình, hồi lâu cũng không có phản ứng, vết máu trên mặt hắn càng khiến hắn trong thật quỷ dị hơn.

Uông Trực vỗ tay bước xuống nói: “Được! Được! Được lắm! Quả nhiên ngài rất trung thành với ta, từ ngày mai, bổn tọa sẽ đích thân dạy võ công cho ngài, bổn tọa sẽ bảo đảm, ngài chính là hoàng tử tôn quý nhất của Bắc Yến ta, từ nay về sau, sẽ không còn ai dám nói năng lỗ mãng với ngài nữa!”

Bắc Đường yêu cắn chặt hàm răng, rồi hộc máu, trầm giọng nói: “Đa tạ ân điển của Đốc công.”

Uông Trực trực tiếp liếc nhìn thanh đoản kiếm đang cắm vào ngực của Ngu Vãn Ca, khóe miệng mỉm cười rồi sải bước đi ra ngoài.

Sau khi Uông Trực rời đi, tấm lưng thẳng tắp của Bắc Đường Yêu đột nhiên cong xuống, ôm chặt người con gái vào lòng, cả người run rẩy đến không kiềm chế được, vội vàng vươn tay che đi vết máu đang chảy trong ngực nàng.

Nhưng mà, cho dù hắn có cố gắng như thế nào đi nữa, máu vẫn rỉ ra từ các ngón tay hắn, nỗi đau đớn khi tự tay mình đâm thanh đoản kiếm vào nàng, sự bất lực khi để tính mạng của nàng vuột qua kẽ tay hắn, cả đời này, hắn sẽ không thể quên được.

Ngày này, chính là cơn ác mộng sẽ đeo bám hắn đến suốt đời, hắn đã vô số lần thầm thề rằng sẽ bảo hộ nàng suốt cả đời này, thề rằng sẽ giúp nàng giải quyết những kẻ đã để lại từng vết sẹo trên người nàng, thề sẽ không bao giờ làm tổn thương đến nàng dù chỉ là một chút.

Nhưng cuối cùng, ông trời đã đùa bỡn hắn, để chính hắn, phải dùng đôi tay mình đâm thanh đoản kiếm vào trong ngực nàng.

Sắc mặt của Ngu Vãn Ca càng ngày càng tái nhợt, chậm rãi mở mắt ra nhìn người nam tử với vẻ mặt thống khổ ở trước mặt mình, khóe miệng chậm rãi câu lên, Bắc Đường Yêu, một ngày nào đó, ngài sẽ trưởng thành, sẽ là một vị hoàng đế giàu ý chí kiên cường, vô tình và tàn nhẫn nhất.

Nước mắt của người nam nhân hòa lẫn máu tươi chảy dài trên khuôn mặt, từng giọt, từng giọt nhỏ lên môi người con gái, mùi vị thịt sống lan tỏa trong miệng.

Ngu Vãn Ca từ từ đưa tay lên, mỗi một cái cử động, cũng khiến thần kinh nàng đau đến tê dại, nàng nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt của vị nam tử đó, nói nhỏ: “Thật đúng là một đứa trẻ chưa lớn mà, động một chút là rơi nước mắt rồi.”

Bắc Đường Yêu ôm chặt người con gái vào lòng: “Vãn Vãn.. Vãn Vãn..”

Ngu Vãn Ca đột nhiên cau mày lại, phun ra một ngụm máu tươi, hai tay giơ lên giờ đã nặng nề rơi xuống.

Người nam tử đờ đẫn nói: “Vãn Vãn.. Ta hận nàng! Ngu Vãn Ca, ta hận nàng!”

Người con gái nở một nụ cười nhàn nhạt: “Được.. Hận mới phải.”

Người con gái hôn mê trong vòng tay của người nam tử, cũng không nhìn thấy được một giọt lệ và máu rơi từ trong khóe mắt của người nam tử ấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.