Vãn Ca Phi

Chương 103: Chương 103: Tỉnh mộng (3)




Hai người đi đến đầu cầu của bến đò, đứng sóng vai nhau. Vầng trăng non như chiếc móc câu, gió sông thổi thoang thoảng mát rượi, xua tan đi cái nóng oi ả của mùa hè.

Bắc Đường Yêu chuyên chú nhìn người con gái đứng bên cạnh mình, bầu trời đầy pháo hoa nở rộ ở trước mặt người con gái, phản chiếu lên đôi gò má xinh xắn, rơi xuống dòng sông rồi tan biến trong màn đêm.

Bắc Đường Yêu có chút thất thần, Ngu Vãn Ca ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn bầu trời đầy pháo hoa rực rỡ ấy. Trên không trung là một bầu trời đầy pháo hoa phù dung nở rộ, tầng tầng lớp lớp những cánh hoa không ngừng chồng lên nhau, chiếu sáng toàn bộ đế đô này.

Nước sông nơi bến đò phản chiếu những ngôi nhà thôn trang ở hai bên sông, phồn hoa hay trầm mặc đều san sát lẫn nhau. Ngọn đèn đêm vàng vọt mờ ảo, ấm áp, thỉnh thoảng còn có hai chiếc thuyền nhỏ yên tĩnh nằm trên mặt sông, trên mặt sông từng cơn sóng nhàn nhạt.

Đầu đường, những đứa trẻ đang chơi đùa hò reo trên phố, bàn tay nhỏ bé sạm đen, chóp mũi vẫn còn lấm tấm vài giọt mồ hôi, nhưng vẫn vui vẻ cười nói. Tiếng cười đùa của lũ trẻ xen lẫn tiếng hò reo của những người bán hàng, tạo nên một không gian náo động ồn ào. Dọc theo con phố là những quầy bán hàng bánh ngọt ven đường bốc khói nghi ngút, còn có mùi rượu mận đào bốc lên thoang thoảng, khiến người ta cũng không thể nhịn được cơn thèm của mình.

Mọi thứ dường như đóng băng tại khoảnh khắc này, người con gái ngẩng đầu, mỉm cười nhìn lên bầu trời đầy pháo hoa rực rỡ. Nhưng người nam nhân ấy thì chỉ nghiêng người nhìn về người con gái kia, đôi bàn tay to lớn nắm chặt một bàn tay nhỏ bé, và bức tranh xinh đẹp này tựa như được đóng băng trong khoảng khắc này, như thể muốn khắc lên một bức tranh xinh đẹp vĩnh cửu.

Sau một lúc lâu, tất cả đều khôi phục lại vẻ bình tĩnh của ngày thường.

* * *

Bắc Đường Tuyết trở về sau một chuyến công vụ, trước khi xuống đò, liền nhìn thấy hai người đang đứng cạnh bên nhau, đứng trên đầu cầu, như thể gom hết mọi hào quang của trời đất.

Sau khi bước xuống đò, Bắc Đường Tuyết đứng ở nơi đó, vẫn luôn nhìn theo bóng lưng của hai người, rất lâu cũng chưa hồi thần lại.

Ngay khi Bắc Đường Tuyết định chuẩn bị rời đi, thì một nhóm người mặc áo đen bỗng nhiên từ trên trời lao xuống, phá vỡ đi sự yên tĩnh của đêm đen, và mục tiêu chính của bọn họ chính là Bắc Đường Yêu và Ngu Vãn Ca.

Hai người đồng thời xuất thủ, và những tên thích khách mặc áo đen kia nhanh chóng lướt qua.

Ngu Vãn Ca cau mày, sau khi giật được con dao, thì biến nó thành một cây ám khí, phóng thẳng vào những kẻ mặc áo đen kia.

Bắc Đường Tuyết có chút kinh ngạc nhìn bóng dáng phù dung kia, dường như không ngờ đến rằng, nàng ấy cũng có sát khí ác liệt đến như vậy, mà điều càng khiến hắn kinh ngạc nhất là, thoạt nhìn vị Cửu hoàng tử gầy yếu, nhưng hôm nay lại thừa hưởng được một loại công pháp bất khả chiến bại, từng nhát dao toàn là trí mạng, mặc dù trong từng nhát dao đó còn lộ ra chút không thành thục, nhưng mỗi một đường đao đều là tàn khốc và hung ác.

Ngay cả khi hắn đang đứng ở nơi này, vẫn còn cảm nhận được khí lạnh đến thấu xương của thanh đao kia.

“Chủ tử..”

Bởi vì số lượng người mặc áo đen quá đông, hai người dần dần cũng khá chật vật.

Lúc này, Bắc Đường Tuyết mới nói với thị vệ bên cạnh: “Đến đó hỗ trợ đi.”

Ngay lập tức, một đội thị vệ ở phía sau Bắc Đường Tuyết liền trực tiếp giáp chiến, thế cục trong nháy mắt bắc đầu được cải thiện tốt hơn.

Mặc dù đã có sự trợ giúp, nhưng trên váy phù dung của Ngu Vãn Ca đã bắt đầu nhuốm máu tươi, trong lòng nàng dấy lên chút nghi ngờ, mơ hồ cảm nhận được những tên sát thủ đó đến đây với mục đích nhắm vào người nàng.

Nhưng, rốt cuộc là ai, là ai muốn giết nàng?

Dường như Bắc Đường Yêu cũng đã phát hiện ra vấn đề này, liền đổi hướng tập trung về phía Ngu Vãn Ca, nhưng một số kẻ áo đen đã quấn lấy hắn, không cách nào thoát ra được.

Ngu Vãn Ca đã rất vất vả để đối phó với bọn người kia, hôm nay, nội lực thiếu sót, mỗi một vết thương đều là trí mạng.

Một thanh kiếm đâm về phía bả vai của người con gái, đồng thời từ phía sau, một thanh kiếm khác đâm vào eo và bụng của nàng, hai bên còn có hai kẻ áo đen đang nhìn chằm chằm vào nàng, Ngu Vãn Ca cau mày lại.

Những tên sát thủ này, không phải là những binh sĩ trong Thần Vũ quân, nàng đã từng rất khó khăn để đối phó với bọn người trong Thần Vũ quân, nhưng những kẻ này còn khó khăn hơn.

Nhìn thấy Ngu Vãn Ca sắp bị đánh bại, Bắc Đường Tuyết liền phi thân lên, một cước đá văng hai kẻ áo đen ra xa, đem Ngu Vãn Ca bảo hộ trong ngực mình.

“Chúng ta nên đi trước thôi, mục tiêu của những kẻ này chính là nàng.” Bắc Đường Tuyết nói với Ngu Vãn Ca.

Ngu Vãn Ca cau mày, đôi mắt hướng về phía Bắc Đường Yêu đang lặng lẽ nhìn nàng trong đám đông, ánh mắt đầy vẻ đau khổ u oán, hình như thể cô sắp bỏ rơi hắn vậy, nàng liền cau mày lại.

Giữa rất nhiều sát thủ, Bắc Đường Yêu lặng lẽ đứng đó, nhìn Bắc Đường Tuyết một thân áo trắng từ trên trời rơi xuống, đem nàng bảo hộ trong vòng tay hắn. Trong bầu trời cao xanh đất rộng này, bọn họ thật xứng đôi vừa lứa.

Nhìn thấy một thanh kiếm từ phía sau của Bắc Đường Yêu sắp lao đến, nhưng hắn vẫn đứng yên bất động, vẫn cố chấp nhìn người con gái ở trước mặt mình. Đôi mắt cố chấp nhìn chằm chằm vào cặp mắt đen láy của nàng, rồi lại chuyển sang đôi bàn tay đang quấn quanh eo nàng, đôi tay ấy vốn lẽ ra phải thuộc về hắn.

Trái tim của Ngu Vãn Ca thắt lại, đẩy Bắc Đường Tuyết ra, phi thân tới chỗ của Bắc Đường Yêu, nhanh như chớp đẩy Bắc Đường Yêu ra, đồng thời dùng tay trái đang cầm thanh kiếm đâm vào kẻ ở phía sau.

Keng! Thanh kiếm phát ra một tiếng, Ngu Vãn Ca lùi về sau mấy bước, lòng bàn tay bị đau, nhưng đã rơi vào một vòng tay ấm áp.

Bắc Đường Yêu hài lòng, đôi mắt tràn đầy vẻ vui sướng nhìn nàng.

Lại không ngờ đến, nàng nheo mắt lại, trong lòng thoáng lên chút lạnh lùng: “Chuyện hôm nay kết thúc, ngài liền cút cho ta.”

Thần sắc của Bắc Đường Yêu cứng đờ lại, nhưng Ngu Vãn Ca vẫn không thèm để ý đến hắn.

Quân tiếp viện từ Đông xưởng đã đến.

Sát thủ nhìn thấy tình hình không ổn, liền bắt đầu rút lui.

* * *

Bắc Đường Tuyết nhìn vòng tay mình trở nên trống rỗng, có chút hơi thất thần, cuối cùng, cũng không vui không buồn, thu tay lại, rồi lặng lẽ mang nhóm thị vệ của mình rời đi.

Sau khi những người của Đông xưởng rút đi, Ngu Vãn Ca vẫn không thể đoán ra được, là kẻ nào đã chịu bỏ ra số tiền lớn như vậy chỉ để giết chết một người thê thiếp trong Đông xưởng này.

Bắc Đường Yêu đi theo sau Ngu Vãn Ca, không nói lời nào, cũng không dám bước lên phía trước.

Ngu vãn Ca liếc nhìn hắn, cũng không nói gì.

Sau khi tìm được một quán trọ, Ngu Vãn Ca liền thuê một gian phòng, lập tức đem người nam nhân kia nhốt ở bên ngoài.

Ngu Vãn Ca ở trên giường suy nghĩ hồi lâu, vẫn không suy nghĩ được, liền mơ màng ngủ thiếp đi.

Nửa đêm, khí lạnh đột nhiên tràn vào, sau đó thì đã có một người nam nhân đang nằm bên cạnh mình, tựa đầu dán vào lưng nàng, nhẹ nói: “Vãn Vãn..”

Ngu Vãn Ca mở mắt ra, không có lên tiếng: “Vãn Vãn.. ta rất sợ nàng sẽ đi cùng hắn..”

Cảm nhận được sự lạnh lẽo ở trên người và sự cẩn trọng của hắn, trái tim của Ngu Vãn Ca có chút dịu đi, nhẹ giọng nói: “Ngủ đi.”

Đôi mắt của Bắc Đường Yêu sáng lên, lúc này trong lòng hắn mới cảm thấy nhẹ nhõm lại.

* * *

Nửa tháng trôi qua thật nhanh, nửa tháng này đối với hai người bọn họ mà nói, nó thực sự chính là một cuộc sống hạnh phúc đơn giản nhất.

Ngu Vãn Ca hầu hết đều đưa hắn đến mọi nơi ở đế đô, bao gồm quán rượu, song bạc, kỹ viện, trà lâu, nơi đánh cờ, gánh hát, rồi đôi lúc cũng đi qua những chỗ đồng ruộng hoang dã, dòng suối và các con hẻm nhỏ quanh con phố lớn, để trải nghiệm một cuộc đời thăng trầm, chua ngọt khổ cay.

Sau khi trút bỏ gánh nặng, nụ cười của Ngu Vãn Ca dần dần tăng lên, nhìn người nam tử với đôi mắt đỏ bừng vì say rượu, lại nhìn thấy vẻ mặt chán ghét của hắn khi bị một đám người oanh oanh yến yến vây quanh. Nhìn mắt hắn híp lại, trong lòng tính toán nước cờ phải đi như thế nào. Nhìn hắn bị đào hát vẽ khắp khuôn mặt, sợ hãi chạy tới bên nàng. Nhìn hắn nghiêm túc hỏi nàng cách đánh cờ, bất tri bất giác, cuộc sống của nàng đã lấp đầy hình bóng của hắn.

Nàng nghĩ, đời này nàng sẽ không bao giờ quên được khoảnh khắc, cái tên yêu nghiệt này vậy mà lại vén quần lên đi xuống ruộng lúa hỗ trợ cho nàng, và cũng sẽ không quên được, dáng vẻ hắn xắn tay áo lên cầm thanh trúc cắm vào con cá, và nàng cũng không bao giờ quên, trong đồng ruộng mênh mông ấy, hắn nắm lấy một nhánh hoa cỏ mì đưa cho nàng.

* * *

Vào giờ phút này, hai người đã quay trở lại Đông xưởng, nửa tháng qua, quả là một giấc mộng đẹp.

Bắc Đường Yêu nằm bên cạnh người con gái, vùi đầu vào vai nàng, nhắm mắt và nhẹ nhàng thì thầm: “Vãn Vãn.. hình như ta vừa có một giấc mộng đẹp.”

Người con gái cũng không trả lời hắn, Bắc Đường yêu nhìn về vết hôn ở trên cổ nàng đã dần biến mất, và cả dấu răng kia cũng đã dần dần mờ nhạt, không nhịn được, lại ngứa răng, bắt đầu muốn di chuyển xung quanh.

Xoay mình lại, liền hung hăng cắn một cái vào chiếc cần cổ của người con gái, Ngu vãn Ca cau mày lại nhưng cũng không phát ra tiếng, cho đến khi vết máu nhàn nhạt lan ra từ trong miệng hắn, lúc này hắn mới chịu buông ra.

Ngu Vãn Ca nắm lấy tay hắn, đặt lên ngực mình, Bắc Đường Yêu có chút sửng sốt, vành tai có chút đỏ lên, nhất thời không biết nàng muốn làm gì.

Ngón tay của Bắc Đường Yêu khẽ run lên, hắn có thể cảm nhận rõ ràng sự mềm mại ở dưới lòng bàn tay nàng.

Người con gái trầm giọng nói: “Nhớ chưa?”

Bắc Đường Yêu có chút khó hiểu gật đầu, Ngu Vãn Ca vẫn im lặng rồi mới nói: “Ngủ đi.”

* * *

Sáng sớm hôm sau, mọi thứ dường như đã trở lại theo quỹ đạo đã được định trước.

Uông trực lập tức triệu tập hai người.

Lúc này, Uông Trực đang ngồi dựa trên ghế thái sư, trên tay cầm một tách trà thơm, liếc nhìn một cái, hắng giọng nói: “Đã trở về.”

“Vâng, đốc công.”

“Chà, nhìn thấy các ngươi ân ái như vậy, bổn tọa cũng rất vui mừng.” Uông Trực chậm rãi nói.

“Ta đã hứa, lần này ngài trở lại, ta sẽ đích thân dạy cho ngài võ công.”

Bắc Đường Yêu quỳ trên mặt đất cung thuận nói: “Đa tạ đốc công đã chỉ dạy.”

“Này, đừng vội cảm tạ ta.. Ngài cũng biết, ở Bắc Yến này, bổn tọa chính là người luôn đi giết chết những kẻ gian nịnh, đương nhiên cũng sẽ khó mà tin tưởng người khác. Nếu thật sự muốn lấy được sự tín nhiêm của bổn tọa, thì ngài phải chứng minh cho ta thấy.” Khóe mắt của Uông trực híp lại, chỉ chừa đúng một kẽ hở, giọng nói có chút nho nhỏ.

“Nguyện vì đốc công rơi vào dầu sôi lửa bỏng, có chết cũng không từ.” Bắc Đường Yêu quỷ dị nói.

“Rất tốt!” Uông Trực nặng nề đặt tách trà xuống bàn.

“Ngài yên tâm. Bổn tọa cũng không để ngài phải rơi vào dầu sôi lửa bỏng gì đâu, muốn có được tín nhiệm của ta, rất đơn giản. Giết người nữ nhân ở trước mặt này, thì ngài chính là nghĩa tử của bổn tọa. Và sau đó, Bắc Yến đế sẽ danh chánh ngôn thuận công nhận ngài là Cửu hoàng tử!” Giọng nói của Uông Trực trở nên ác liệt, như một con dao găm đính ngọc, có chút uy nghiêm, đâm thẳng vào Đường Yêu.

Cả người Bắc Đường Yêu vô cùng kinh ngạc, nhìn Uông Trực với vẻ mặt không dám tin.

Uông Trực nhướng mày hỏi: “Sao hả? Không được sao? Nếu không đành.. vậy đây, còn có phải là tấm lòng trung thành mà ngươi dành cho bổn tọa ư?”

Ngu Vãn Ca cụp mắt xuống, từ đầu đến cuối vẫn luôn cúi đầu, cho dù nghe thấy Uông Trực bảo hắn giết nàng, nhưng vẫn không hề lộ ra bất kỳ cảm xúc nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.