Trong lúc nhất thời, mọi người xung quanh đều bàn tán sôi nổi.
Dường như, có người còn chưa thể tin được, người con gái xinh đẹp tuyệt trần ở trước mặt này lại thực sự gả cho một lão đầu.
Lúc này, Bắc Đường Yêu mới xoay người lại.
Trên mặt còn mang chiếc mặt nạ hình con thỏ, dưới lớp mặt nạ còn có một đôi mắt hơi nheo lại, lóe lên những vệt sáng lạnh nhạt thờ ơ, không ít người nhìn thấy hắn thì đã bật cười ha hả.
Vân Lạc Hà thấy hắn không dám lộ rõ mặt mũi thực sự của mình, liền khẳng định suy đoán của mình là đúng.
Lại nhìn dáng vẻ của Bắc Đường Yêu cũng không cao lớn gì mấy, liền cho rằng đó chính là một lão già xấu xí, có chút tự đắc nói: “Ha ha.. chắc đây là lão già đã tằng tịu với tỷ rồi? Về phủ, ta..”
Trước khi Vân lạc Hà nói xong, thì Bắc Đường Yêu đã giơ tay cởi bỏ chiếc mặt nạ xuống, một cọng tóc bay trên không trung vẽ ra một đường cong tuyệt đẹp.
Người nam nhân có đôi mắt phượng hẹp dài, đôi con ngươi mày lưu ly trong suốt, một đôi đỏ mọng, đứng trước mặt mọi người, vô hình để lại cho người ta một chút sợ hãi, lại mang một chút mê luyến không sao hiểu được.
Vân Lạc Hà sửng sốt, có chút không tin, nhìn người nam tử tuấn mỹ, yêu nghiệt ở trướ c mặt, nói: “Ngươi..”
Làm sao có thể? Vân Uyển Ca làm sao có thể ở bên cạnh một người nam tử tuấn mỹ như thế chứ..
Đám người đột nhiên im bặt.
Vốn dĩ, bọn họ còn cho rằng dưới lớp mặt nạ sẽ là một khuôn mặt già nua đến không chịu nổi, nhưng lúc này, họ đã bị tác động quá lớn, đôi mắt câu hồn kia khẽ quét qua đám người, nhưng cũng đủ khiến bọn họ đến hô hấp cũng không thông rồi.
Bắc Đường Yêu từ phía quầy bước đến chỗ của Vân Lạc Hà, từ trên cao nhìn xuống cô gái với đôi mắt hạnh đào, ngón tay thon dài nhẹ nhàng nâng chiếc cằm xinh xắn của người con gái đó lên.
Chung quanh ngày càng nhiều người, dần dần đã có một vài người vây quanh, xem náo nhiệt.
Lúc này, Vân Lạc Hà chưa từng gần gũi bất kì người nam tử nào, bị hắn quan sát không chút kiêng kỵ, cái nhìn chăm chú ấy, thậm chí cũng khiến nàng phải đỏ mặt.
Nàng cảm thấy quanh thân chỉ toàn là mùi hương trong trẻo từ cơ thể hắn bao trùm lấy nàng, nàng muốn tránh đi, nhưng hai chân đã cứng đơ như chì sắt, không thể cử động được.
Bắc Đường Yêu nghiêng người về phía trước, càng ngày càng gần nàng, khi Vân Lạc Hà nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú kia ngày càng to dần ở trước mặt mình, nhịp tim nhất thời tăng lên không ít, khiến hô hấp của nàng cũng muốn ngừng lại!
Không ngờ, người nam tử chợt đứng thẳng, như chợt bừng tỉnh và hiểu ra gì đó, nói: “Ta nhớ rồi, đây không phải là cô gái mà lần trước ta gặp qua ở phủ Khang Định Hầu sao?”
Trong lúc nhất thời, mọi người đều rối rít hẳn lên.
Uy danh của Phủ Khang Định Hầu ở đế đô này, không ai không biết đến. Mà người con gái này, hiện cũng đã ở trong phủ của Khang Định Hầu, chỉ nghe như thế, không cần nói rõ, bọn họ cũng biết, nàng ta thuộc dạng nữ tử gì rồi..
Vẻ mặt của Bắc Đường Yêu nhìn trông có vẻ tiếc nuối, còn sắc mặt của những người ở đây thì kín đáo khó lường.
Trong ánh mắt của bọn họ là một chút khinh thường, và cũng có chút thương cảm.
Người nữ tử bị Khang Định Hầu chơi qua, e là, đến xương cũng chẳng còn.
Vân Lạc Hà hơi có chút sững sờ, nàng được nuôi dưỡng ở khuê phòng, căn bản cũng không biết được thâm cung bí sử của Khang Định Hầu, và càng không biết hắn là ai.
Chẳng qua, khi nhìn ánh thấy ánh mắt màu lưu ly kia luôn nhìn nàng, thì nàng lại có chút không nói được.
Khi mọi người nhìn thấy Vân Lạc Hà không thể phản bác, thì ngầm hiểu là nàng đã chấp nhận. Trong lúc nhất thời, ánh mắt của mọi người lại có chút kỳ lạ hơn.
“Aizz.. Khang Định Hầu là ai thế?”
“Hử.. Ngươi không biết sao. Khang Định Hầu chính là cơn ác mộng của những người con gái ở đây đấy.” Một số người thấp giọng bàn tán.
Còn những người khác thì có chút kinh ngạc nói: “Vừa rồi, cô gái đó chẳng phải là tam tiểu thư của Vân Phủ hay sao..”
“Đúng rồi.. Không ngờ được, tiểu thư của Vân phủ cũng không thể may mắn tránh khỏi hắn.. Xem ra, hiện giờ quyền thế của phủ Khang Định Hầu thực sự đủ một tay che trời luôn rồi..”
“Uhm.. cho dù tiểu thư của Vân Phủ bị hủy hoại.. nhưng gia chủ của Vân phủ không phải là một tướng quân sao.. Vì sao lại có thể trơ mắt nhìn con gái của mình bị hắn hủy hoại chà đạp.. lại có thể im lặng không khiêu chiến với hắn..”
“Này.. nhỏ giọng một chút đi.. Cẩn thận cái đầu của ngươi.. Cho dù người ta có thể không đánh lại Khang Định Hầu, nhưng đánh ngươi thì không vấn đề gì đâu.”
Ngu Vãn Ca chậm rãi nhếch lên khóe miệng của mình, chỉ sợ người phụ thân là tướng quân uy phong lẫm liệt của nàng, nếu biết được con gái của mình bị người khác cho rằng là nữ tử bị chà đạp như một phế vật dưới thân của Khang Định Hầu, chắc hẳn sẽ tức đến phát điên mất.
Chủ quầy vẫn luôn xem náo nhiệt, ngẩng đầu lên thì phát hiện ra mã não của mình đặt ở trên quầy đã biến mất: “Vòng tay mã não của ta đâu! Ai đã lấy trộm chiếc vòng tay của ta rồi?”
Tất cả mọi người đều ngẩn ra, từ đầu chí cuối, người duy nhất đứng cạnh quầy chính là Ngu Vãn Ca, Bắc Đường Yêu, Vân Lạc Hà, và bốn tỳ nữ theo hầu bên cạnh cô ta.
Vì vậy, trong cùng một lúc, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía bọn họ.
“Bao vây bọn họ! Một người cũng không được phép rời đi!” Chưởng quầy ra lệnh một tiếng, vài gã sai vặt cầm gậy xông tới.
Mọi ánh mắt đảo qua đảo lại trên người bọn họ, biểu cảm của Bắc Đường Yêu thì thờ ơ, còn biểu cảm của Ngu Vãn Ca thì vẫn không thay đổi.
Lúc này Vân Lạc Hà mới hồi phục tinh thần lại, nhìn những gã sai vặt đang cầm gậy ở trước mặt mình nói: “Các ngươi làm gì vậy hả! Ta là tiểu thư của Vân phủ, nếu các ngươi dám động vào một sợi tóc của ta, thì cha ta nhất định sẽ không bỏ qua cho các ngươi đâu!”
Chưởng quầy có chút khinh thường, thầm chửi rủa, rõ ràng đã bị Khang Định Hầu chơi đến tàn tạ, cha ngươi còn không dám lên tiếng, bây giờ còn làm ra bộ dáng oai phong trước mặc ta, thật sự cho rằng, ta dễ ăn hiếp đến thế à!
Đúng lúc này, một người con gái ánh mắt lanh lợi đứng bên cạnh Vân Lạc Hà, nói: “Chưởng quầy, bên hông nàng có phải là chiếc mã não của ông không hả..”
Mọi người thuận theo hướng nhìn của người con gái, phát hiện trên chiếc thắt lưng rộng được khắc bằng sợi chỉ vàng kia đã lộ ra một mép nhỏ màu đỏ, tuy không nhìn thấy rõ ràng, nhưng có thể nhận biết được.
Chưỡng quầy híp mắt lại, bước đến chỗ của Vân Lạc Hà, một tay đưa về phía hông của nàng.
Vân lạc Hà nhất thời kinh hãi, lùi về sau một bước, theo phản xạ tự nhiên, tát vào mặt hắn một cái: “Ngươi muốn làm gì hả?”
Trong lòng chưởng quầy vốn dĩ đã không vui, lại hiếm khi bị người khác đánh, lúc này lập tức, mạnh mẽ tát vào khuôn mặt trắng nõn của Vân Lạc Hà: “Ngươi đã là giày rách, lại còn dám đánh lão tử ư!”
Vân Lạc Hà vô cùng tức giận, ôm chặt hai má bị sưng đỏ, nước mắt lã chã, nói: “Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.. Ta sẽ không buông tha cho ngươi đâu!”
Trong lòng chưởng quỹ cười nhạt, thật là, còn cho rằng phía sau ta không có người ư?
Bàn tay to lớn của Chưởng quầy lần nữa vươn tới thắt lưng của Vân Lạc Hà, lại nghĩ đến cái tát vừa nãy, hắn ta thuận tay lột cái thắt lưng của Vân Lạc Hà xuống.
Trong nháy mắt, chiếc váy của người con gái lập tức mở ra, để lộ một cái yếm màu hồng trước ngực.
“Á!” Vân Lạc Hà hét lên, những người con gái vây xem cũng có chút xấu hổ, lần lượt quay đầu đi chỗ khác, nhưng ngược lại, những tên nam nhân ở đây thì hưng phấn không thôi.
Ngu Vãn Ca liếc nhìn người nam tử đang nồng nhiệt đứng xem, nói: “Trông đẹp chứ?”
Bắc Đường Yêu quay đầu, vẻ mặt đầy nịnh nọt lấy lòng, lại cố ý hiểu sai, nói: “Rất khó coi, Vãn Vãn đẹp hơn nhiều..”
Ngu Vãn Ca trừng mắt nhìn hắn, hai người dần dần lẩn vào đám đông, trong lòng thầm nghĩ, Vân Lạc Hà này, ngày sau cũng khó tìm được một hôn sự ưng ý rồi.
* * *
Đẩy mặt nạ lên trên đỉnh đầu, tâm trạng của Bắc Đường Yêu vô cùng thoải mái, kéo tay nàng bước đi trên phố.
Ngu Vãn Ca nhìn những vết thương đã bị chay trên tay của người nam tử, những vết thương này là di chứng để lại do các bụi cây của Hoa hải đường gây nên.
Có lẽ Vân Lạc Hà đã nhìn thấy chúng, mới cho rằng hắn chính là một lão già chăng.
Nhìn người nam tử bên cạnh mình, bởi vì trước kia, hắn vẫn luôn phải chịu cảnh đói rét cơ hàn, mặc dù tuổi tác không lớn hơn nàng bao nhiêu, nhưng lại có vóc dáng cao hơn nàng.
Nhưng dù thế nào đi nữa, thì khí chất nhất định phải có này của hắn không phải là giả tạo.
Ngày đó, Uông Trực đã định đưa nàng đến Khang Định Hầu, thế mà hắn vẫn còn nhớ nhỉ.
Hôm nay lại có thể kéo một người vô tội như Vân Lạc Hà vào, chỉ sợ người cha kia của nàng sẽ mất một thời gian bị người khác chỉ trõ nói ra nói vào, và e là, Tướng quân phủ và phủ Khang Định Hầu sẽ không có một ngày yên bình nữa rồi.
Tuy nhiên, có điều nàng không thể ngờ nhất chính là, động tác của hắn quá nhanh chóng, chỉ trong tích tắc, đã có thể nhét chiếc vòng ấy vào thắt lưng của Vân lạc Hà rồi.