Chương 493: Ảnh trong nước. (2)
Lý Vân Tiêu nhanh chóng đuổi tới Yêu Long điện, đại điện đã sụp đổ xuống, bốn phía là tàn chi thi thể của võ giả đang trôi nổi trên biển linh khí, thứ còn sót lại duy nhất chính là tượng đá Yêu Long vẫn đang tỏa sáng nhàn nhạt.
- Xuất hiện đi, Yêu Long. Dù sao cũng từng quen biết một hồi, mọi người hợp tác với nhau không phải tốt hơn sao?
Lý Vân Tiêu cầm kiếm mà đứng, nhàn nhạt nhìn qua tượng đá kia. Vốn hắn không có bao nhiêu nắm chắc thu phục Yêu Long, nhưng không thể ngờ lực lượng thần bí trong đan điền lại tạo thành trùng kích lớn như thế, nắm chắc càng thêm vài phần.
Hào quang trong hai mắt tượng đá bắn ra, trầm giọng tức giận nói:
- Rất tốt con em ngươi ah! Bắt lão tử làm kiếm linh, cũng chỉ có ngươi hôm nay làm ra được! Nếu bức ta quá, cùng lắm thì đồng quy vu tận.
Lý Vân Tiêu nhìn qua bức tượng đá, khẽ cười nói:
- Đây là thân thể ngươi ngưng luyện ra sao? Nhìn như thứ đồ quỷ gì đó. Lần này nếu như ta có thể khôi phục thực lực đỉnh phong, có nắm chắc thật lớn trùng kích Thập Phương Thần Cảnh, đến lúc đó ban thưởng cho ngươi thân thể chính thức lại có gì khó? Ngươi làm kiếm linh cho ta chỉ trong thời gian cực ngắn mà thôi.
Yêu Long trầm mặc không nói, hồi lâu mới nói:
- Trên người của ngươi tại sao có thần dịch lực?
Trong lòng Lý Vân Tiêu hơi động một chút, thầm nghĩ: lực lượng kia thì ra tên là thần dịch lực. Hắn thành thành thật thật nói ra:
- Ta cũng không biết, trong lúc vô tình đạt được. Ngươi nhận ra lực lượng này?
Yêu Long ngạc nhiên, tiếp tục trầm mặc.
Lý Vân Tiêu cũng không vội, chậm rãi đứng đó chờ. Tính tình Yêu Long hắn rõ ràng, không phải là loại giỏi tâm kế, huống hồ hắn có Giới Thần Bi nơi tay, cơ hồ đứng ở thế bất bại, cho nên cũng không lo lắng hắn kéo dài thời gian.
Qua một hồi, Yêu Long mới mở miệng nói:
- Tại nơi đạt được thần dịch lực, ngươi có thấy thanh tiểu kiếm màu vàng không?
Lý Vân Tiêu lật tay một cái, thanh tiểu kiếm kỳ dị hiện ra trong tay, nói:
- Ngươi nói là cái này?
Hai mắt Yêu Long bắn ra hào quang vài lần, lúc này mới thở dài nói:
- Chẳng lẽ thật sự là thiên ý?
Nó dường như hạ quyết tâm thật lớn, thống khổ nói ra:
- Muốn ta làm kiếm linh của ngươi cũng được, nhưng ít ra phải tìm một thanh kiếm không tệ mới được. Kiếm trong tay của ngươi tuy là cửu giai, nhưng so với Trảm Yêu Kiếm năm đó thì kém quá lớn.
Lý Vân Tiêu nhẹ nhàng cười cười, nói:
- Kỳ thật kiếm này không tệ, nhưng mà đã hỏng. Chờ lúc thực lực của ta đầy đủ, sẽ luyện chế nó lại một lần, cũng sẽ không ủy khuất ngươi.
Hắn vẫy tay nói:
- Nhanh vào trong kiếm đi.
Yêu Long thập phần không cam lòng, nhưng đã đến bước đường cùng, chỉ có thể hiện hình, trên không trung bay lượn một hồi mới thập phần quyến luyến bầu trời tự do, cuối cùng mới lưu luyến không rời chui vào Tử Ảnh Thanh Tác Kiếm.
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Bằng hữu cũ, ngươi có thể trở về thì ta thật vui vẻ. Không cần lộ ra biểu lộ không muốn sống đó, ta không bao lâu nữa sẽ trở lại Vũ Đế đỉnh phong. Đến lúc đó sẽ trả ngươi tự do.
Yêu Long giọng nói nặng nề, nói:
- Hy vọng đi.
Lý Vân Tiêu cầm kiếm nhỏ màu vàng kia hỏi:
- Vật này là cái gì? Còn thần dịch lực là cái gì?
Yêu Long nói:
- Thanh kiếm là chìa khóa mở Tu Di Thần Cung, mà thần dịch lực chính là lực lượng chỉ cường giả Thập Phương Thần Cảnh mới có được, bọn họ đã không tu võ đạo nữa, mà tu thần đạo!
- Cái gì? Thần đạo!
Tâm thần Lý Vân Tiêu đại chấn, không thể ngờ trên võ đạo vẫn còn thần đạo tồn tại. Trong mơ hồ ở cuối con đường võ đạo, dường như có một cánh cửa đang từ từ mở ra với hắn.
Hắn khiếp sợ hồi lâu, mới im lặng nói:
- Tu Di Thần Cung không phải đã bị phá huỷ sao, thanh kiếm này cũng vô dụng.
Yêu Long khẽ nói:
- Đây cũng chỉ là cái bóng của thần cung mà thôi, phải biết rằng, ta chính là long linh thủ hộ nơi này a.
- Cái bóng?
Lý Vân Tiêu kinh ngạc nói.
- Đúng vậy, ngươi dùng thần thức dò xét linh khí chi hải bên dưới đi.
Yêu Long nói.
Trong lòng Lý Vân Tiêu rùng mình, vội vàng dùng thần thức dò xét bên dưới, linh khí chi hải sâu tới mức hắn kinh ngạc, sau khi dò xét dưới một ngàn mét thì bị một lực lượng ngăn cản, rốt cuộc không cách nào tiến thêm mảy may.
- Chính nó!
Yêu Long dường như có thể cảm giác được tâm tư của Lý Vân Tiêu, nói:
- Tu Di Thần Điện chính thức ta không thể vào, bên trong có lẽ có đại kỳ ngộ.
Lý Vân Tiêu nhìn hai nữ nói:
- Hai người các ngươi vào trong Giới Thần Bi đi, Tu Di Thần Điện vạn phần quỷ dị, ta sợ không thể chiếu cố các ngươi được.
Hai nữ biết rõ chính mình đi theo cũng chỉ thành vướng bận, nhao nhao gật đầu, buông lỏng tâm thần. Thần thức Lý Vân Tiêu vừa thu lại thì tiến vào trong Giới Thần Bi.
Đinh Linh Nhi lần đầu tiên đi vào, tự nhiên vạn phần giật mình, nhưng Lạc Vân Thường thoáng giải thích thì cũng hiểu rõ.
Lý Vân Tiêu thu hồi Tử Ảnh Thanh Tác Kiếm, hắn nhảy vào trong biển linh khí, không ngừng bơi xuống dưới. Nước biển chính là linh khí biến thành, bơi ở trong này thích ý nói không nên lời, linh khí rót vào mỗi lỗ chân lông của hắn, bị thân thể và kinh mạch điên cuồng hấp thu.
- Tiểu tử ngươi ở đâu cũng có một đống nữ nhân đi theo a.
Yêu Long đều cảm khái, bi thương nói:
- Ta không biết bao nhiêu năm qua chưa sờ qua tay nữ nhân a.
Lý Vân Tiêu muốn té xỉu, cười to nói:
- Là mẫu long a, không nói tới ngươi không có thân hình, cho dù có. Thiên vũ Giới hiện tại làm gì có mấu long để ngươi thoải mái chứ?
Lý Vân Tiêu nói lời này đã đâm vào chỗ thương tâm của Yêu Long, Yêu Long chỉ cảm thấy bi thương.
Thiên vũ Giới hiện tại đừng nói chân long, cho dù là cấp bậc á long chỉ sợ cũng không còn tồn tại.
Một lát sau, rốt cục đến đáy biển, một tòa thần cung bảo điện to lớn đang ở đó, hơn nữa còn hùng vĩ hơn cung điện sụp đổ trên kia.
Trên đại đại điện này phát ra đạo văn cổ xưa, làm cho người ta không nhịn được muốn quỳ xuống tế bái, ngay cả Lý Vân Tiêu cũng cảm thấy tâm thần chấn động, vội vàng vận chuyển Đại Diễn Thần Quyết chống cự. Quả nhiên thần quyết vừa thi triển thì thần lực dịch cũng phát ra, cảm giác không khỏe cũng biến mất.
- Yêu Long, Tu Di Sơn này rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Hạch tâm bảo điện là do người nào tu kiến?
Lý Vân Tiêu nhìn qua mấy khoa đẩu văn màu vàng trên cửa đại điện, là mấy chữ hắn nhận ra, viết:
- Tu Di Sơn Lăng Tiêu Bảo Điện!
Yêu Long lắc đầu nói:
- Ta nào biết được, lổ nhỏ màu vàng trên Lăng Tiêu Bảo Điện chính là vị trí ngươi cắm tiểu kiếm lấy được vào. Tình huống bên trong ta không rõ ràng, có lẽ là kỳ ngộ, có lẽ là phần mộ cũng nói không chừng.
Lý Vân Tiêu lạnh nhạt cười nói:
- Ngươi quen ta không phải chuyện một hai ngày, trên Thiên Vũ Đại Lục này, có nơi nguy hiểm nào ta chưa từng đi qua?
Hắn cười ngạo nghễ, lúc này tạo ra một cầu thang sáng lạn kéo dài tới cửa điện.