Linh Mục Địch lập tức đi sắp xếp. Nhưng người tham gia trận chiến trước hoặc bế quan tu luyện hoặc trị thương, cuối cùng xác định Mạch, Hoa Thường, Ninh Khả Vân của Thần Tiêu cung đi chung.
Tu vi của Hoa Thường kẹt trước Chưởng Thiên cảnh, bế quan đã lâu vẫn không phá được, lòng bối rối bực bội, vừa lúc mượn cơ hội đi đường có lẽ sẽ tìm được cơ duyên.
Ninh Khả Vân vừa đột phá quy chân cảnh không lâu, trong thời gian ngắn rất khó có tiến bộ.
Mạch luôn laẳng lặng tu luyện Phạn Yêu thánh công, lòng tích lũy nhiều thắc mắc đang muốn thỉnh giáo Lâm. Lâm trị thương trong Giới Thần Bi, Mạch muốn tìm cơ hội xin chỉ dạy nên chủ động xin được đồng hành.
Lý Vân Tiêu còn nghĩ đến một người, đó là La Thanh Vân.
Nhưng La Thanh Vân từ khi tới thành Viêm Vũ thì nhốt mình lại, không nghe chuyện bên ngoài, tập trung tu luyện.
Mặc cho Lý Vân Tiêu truyền tin vào mãi không được trả lời.
Chẳng lẽ hắn chết ở bên trong rồi?
Lý Vân Tiêu ác ý phỏng đoán, hậm hực rời đi.
Một ngày sau, bốn người được truyền tống đến khu bắc vực, dáp xuống gần Bắc Minh Huyền Cung.
Phân biệt phương hướng sau đó biến thành bốn luồng sáng bay hướng Bắc Minh Huyền Cung.
Đột nhiên không gian phía trước di chuyển, một bóng áo xanh xuất hiện trước mắt mấy người.
Ô, tình cờ thật, vừa đúng dịp.
Lý Vân Tiêu kinh ngạc hỏi:
Vi Thanh? Ngươi đến làm gì?
Lý Vân Tiêu sắc mặt âm trầm, hắn cho rằng Vi Thanh muốn đến ngăn cản.
Vi Thanh nói:
Nghe nói ngươi định xuống tay với Bắc Minh Huyền Cung nên ta chạy tới đây.
A? Muốn ngăn cản chúng ta sao?
Lý Vân Tiêu quét mất bốn phía, lạnh lùng hỏi:
Những binh khí giết chóc của ngươi đâu? Nếu không mang đến làm sao cản trở chúng ta?
Không không không, các ngươi hiểu lầm.
Vi Thanh nhìn Lý Vân Tiêu, trong mắt chất chứa ý cười:
Ta chỉ đi theo xem.
Xem?
Lý Vân Tiêu không tin Vi Thanh nói bậy bạ:
Chẳng lẽ Vi Thanh đại nhân có sở thích nhìn trộm?
Ha ha ha!
Vi Thanh cười to bảo:
Cuộc chiến sơn mạch Thiên Đãng hao tổn nhiều binh khí giết chóc trong tay ta, Bắc Minh Huyền Cung là một trong bảy đại tông thiên hạ, trong cung có vô số cao thủ. So với bị Vân minh chủ giết sạch chẳng bằng dùng để bổ sung kho binh khí của ta.
Vi Thanh nói nhẹ nhàng nhưng bốn người nghe lòng lạnh lẽo, khí lạnh lan tràn toàn thân.
Đặc biệt Hoa Thường, Ninh Khả Vân, hai người là trưởng lão Thần Tiêu cung, hơi quen với Bắc Minh thế gia, dù không tới lui nhiều nhưng giờ biết vận mệnh của Bắc Minh thế gia thì thấy tội nghiệp như thỏ chết cáo khóc, rất giận Vi Thanh.
Tay chân Lý Vân Tiêu lạnh lẽo, nhưng hắn bình tĩnh hơn hai nữ nhân nhiều.
Lý Vân Tiêu đã qua hai lần đại chiến, hiểu rõ uy năng và tác dụng của binh khí giết chóc. Tuy rằng việc này thảm vô nhân đạo, diệt tuyệt nhân tính, nhưng không thể phủ nhận hiệu quả của nó.
Vi Thanh thản nhiên nói:
Vân minh chủ cứ làm việc của mình là được, mặc kệ ta. Thấy người nào hợp mắt thì ta sẽ mang đi.
Lý Vân Tiêu chỉ cảm thấy buồn nôn, khí lạnh tuôn ra từ lỗ chân lông.
Lý Vân Tiêu bực bội nói:
Tùy ngươi. Ta cảnh cáo ngươi một lần nữa, trong thành Viêm Vũ không được phép xằng bậy, không thì trong thiên hạ không có chỗ cho ngươi dung thân!
Vẻ mặt Vi Thanh trào phúng không để bụng:
Biết biết, đi mau đi.
Năm người phong trần mệt mỏi chạy đi Bắc Minh Huyền Cung.
Bắc Minh Huyền Cung chiếm cứ mấy linh sơn bảo địa tốt nhất bắc vực, đáp xuống đây sảng khoáng vô cùng, hương thơm thấm vào ruột gan.
Linh khí hóa dịch đầy núi, như sương như khói bao phủ nguyên tông môn.
Năm luồng sáng chợt lóe, hộ vệ trước sơn môn chưa kịp phản ứng thì đoàn người đã vào chính điện.
Ai đóa!?
Bốn phía chính điện ẩn núp nhiều cường giả, thoáng chốc tất cả lao ra bao vây bốn người.
Các ngươi là . . .!
Một lão nhân con ngươi co rút, giật bắn người, dường như nhận ra mấy người.
Lão nhân kinh ngạc hỏi:
Vi Thanh đại nhân, Hoa Thường đại nhân, còn có Lý Vân Tiêu! Các ngươi đến làm cái gì?!
Đọc tên từng người ra, hai tên đầu còn đỡ, đến khi ba chữ Lý Vân Tiêu được thốt ra liền gây náo động, bốn phía hoảng hốt.
Lý Vân Tiêu bình tĩnh nói:
Ta có chuyện tìm Bắc Minh Đoạn Quyết, kêu hắn ra gặp ta.
Lão nhân trầm giọng quát, mặt mày xanh mét:
Tông chủ không ở, các ngươi chờ hôm khác lại đến!
Lý Vân Tiêu lạnh nhạt nói:
Không ở cũng không sao, trong bốn biển đều một nhà, chúng ta xem như ở trong nhà mình, không khách sáo. Các vị cứ lo chuyện của mình, không cần tiếp đãi chúng ta.
Nói xong Lý Vân Tiêu đi vào chính điện.
Vũ giả xung quanh ngây người, vội che trước mặt Lý Vân Tiêu không cho hắn đi tiếp.
Người Lý Vân Tiêu phát ra sát khí, mắt lóe tia sáng lạnh.
Vi Thanh lên tiếng trước:
Đừng giết người!
Đám vũ giả vốn bị sát khí của Lý Vân Tiêu làm hếta hồn, nghe lời Vi Thanh nói thì mừng rỡ.
Lão nhân dẫn đầu vội chắp tay:
Xin Vi Thanh đại nhân làm chủ!
Vi Thanh gật đầu nói:
Tu vi thực lực của ngươi không tệ, giết thì tiếc, theo ta đi.
Vi Thanh phất tay áo, lắc người.
Mỗi vũ giả cảm thấy hoa mắt, ý thức dần mơ hồ, cuối cùng té ngã dưới đất.
Lão nhân kia chống đỡ lâu mấy giây, giãy dụa một phen nhưng không chịu nổi lôi kéo cũng té xuống.
Vi Thanh lấy ra một cây kim màu lam đâm vào thân thể mỗi người. àn da các vũ giả thay đổi, bề mặt phủ lớp băng mỏng, nhiệt độ xung quanh giảm thấp.
Vẻ mặt Vi Thanh vui mừng nói:
A! Bắc Minh thế gia tu luyện Huyền Âm công quả nhiên có chút thần diệu, tự động hộ thể. Chậc chậc, rất đáng giá nghiên cứu.
Mắt Vi Thanh lóe tia vui mừng.
Lý Vân Tiêu rợn tóc gáy, huang tợn nói:
Ngươi một mình ở đây nghiên cứu đi, chúng ta đi!
Lý Vân Tiêu và bốn người Mạch vào chính điện, từ phía sau xuyên ra, phân biệt phương hướng rồi tới tứ phương lâu.
Nhiều năm trước Lý Vân Tiêu từng đến một lần, chỗ Bắc Minh thế gia giấu kho báu nằm trong tứ phương lâu đó, bao gồm Thiên Ngoại Huyền Minh thạch. Nhưng ngày xưa Lý Vân Tiêu từng trúng kế suýt gục ngã trong đó.
Vật đổi sao dời, hiện giờ Lý Vân Tiêu lại đến đây nhưng tâm tình đã khác xưa.
Cấm chế tứ phương lâu là một bộ âm luật có tên Hương Hồn Cẩm Kiếm Ca Bộ, ngày xưa ta học trộm một thời gian mới rành, nhưng giờ thì không cần nữa.
Lý Vân Tiêu nhấc chân đi vào tứ phương lâu.
Bùm!
Chân đạp xuống, bước vào trong cấm chế. Mặt đất nứt vỡ, không gian xoay chuyển, lực lượng cường đại từ bốn phía đè ép lại đánh vào người Lý Vân Tiêu.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Người Lý Vân Tiêu phát ra ánh sáng rực rỡ nhưng bị ánh sáng vàng chặn lại.
Lý Vân Tiêu không quan tâm áp lực cấm chế, bước chậm tới trước. Mỗi lần Lý Vân Tiêu đạp nát mặt đất khiến không gian, cấm chế bốn phía tan vỡ.
Lý Vân Tiêu đi ba bước, cấm chế tứ phương lâu đều bị hủy, người hắn không chút vết thương.
Lý Vân Tiêu giơ tay lên chộp trước mặt, cánh cửa đồng nổ nát.
Hàng loạt động tác kinh động người trong tông môn, rất nhanh trên bầu trời đứng đầy người kinh khủng nhìn xuống dưới.