Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 3345: Chương 3345: Lão tổ tông




Bọn họ định lao xuống giết người nhưng thấy cấm chế đánh vào người Lý Vân Tiêu tựa như tơ nhện không chút hiệu quả thì sợ ngây người, đứng yên không dám nhúc nhích. Có người khôn lanh đã bỏ chạy.

Khi nhóm người Lý Vân Tiêu định vào tứ phương lâu thì sau lưng vang tiếng hét to:

Lý Vân Tiêu! Đứng lại!

Khí thế cường đại ập đến.

Nhưng khí thế đó đối với bọn họ chỉ như gió nhẹ thổi.

Lý Vân Tiêu xoay người lại, mặt không biểu tình nói:

Thì ra là Hàng Nhất Phong, ngươi chưa chêt sao?

Người trước mắt chính là phó cung chủ Bắc Minh Huyền Cung, Hàng Nhất Phong, từng có duyên gặp mặt mấy lần.

Hàng Nhất Phong tức giận quát:

Ngươi là minh chủ Thiên Vũ Minh lại tùy ý vào sơn môn của tông ta, đánh bị thương đệ tử tông ta, vậy chẳng khác nào hạng đầu trộm đuôi cướp, có mặt mũi gì làm minh chủ!

Y kinh ngạc nói:

Ta có mặt mũi làm minh chủ hay không liên quan gì ngươi?

Hàng Nhất Phong ngây ra, không biết nên trả lời thế nào.

Các đệ tử Bắc Minh Huyền Cung cũng sửng sốt, lẩm bẩm:

Đúng rồi, hắn có mặt mũi làm minh chủ hay không liên quan gì chúng ta?

Hàng Nhất Phong xấu hổ mặt đỏ rực, nổi giận nói:

Nếu là minh chủ thì nên đức cao vọng trọng, phẩm hạnh khéo léo, sao có thể làm chuyện đầu trộm đuôi cướp?

Hàng Nhất Phong cố tìm một lý do, không thì bốn người trước mắt tùy tiện chọn ai cũng có năng lực lấy mạng gã.

Lý Vân Tiêu ngơ ngác hỏi:

Chuyện này liên quan quái gì đến ngươi? Minh chủ nên làm gì thì ta tự biết suy xét, ta chỉ muốn hỏi điều này liên quan gì ngươi? Ngươi nói mấy câu đó với ta làm gì?

Các đệ tử không hiểu, ngây thơ lặp laị

Đúng rồi, nói lời đó với hắn làm gì?

Bọn họ không biết Lý Vân Tiêu lợi hại, trong ngày thường Bắc Minh Huyền Cung quen thói cả vú lấp miệng em, một đống kẻ nói chuyện không hợp liều giết người. Tư duy võ làm vua đã thấm sâu lòng người, huống chi người ta khi dễ tới cửa, nên một đao chém chết đối phương mới đúng.

Hàng Nhất Phong bị nghẹn lỗ tai đỏ hồng tức giận quát:

Tóm lại không nên tự tiện xâm nhập Bắc Minh Huyền Cung ta, bây giờ lệnh cho ngươi lập tức rời đi!

Lý Vân Tiêu chậm rãi nói:

Nếu ta không đi thì sao?

Hàng Nhất Phong tức điên:

Không đi tức là không nói lý, không có đạo đức!

Lý Vân Tiêu câm nín. Gió lạnh thổi qua, Vi Thanh xuất hiện trên bầu trời quét mắt các vũ giả.

Vẻ mặt Vi Thanh hớn hởp hất tay nói:

Lý Vân Tiêu, ngươi mau đi vào tìm bảo bối của ngươi đi, hãy giao nơi này cho ta.

Lý Vân Tiêu ngước nhìn Vi Thanh sau đó dứt khoát vào tứ phương lâu.

Ba người khác không biết nên nói cái gì, tuy Hàng Nhất Phong và các đệ tử Bắc Minh Huyền Cung khiến bọn họ ghét nhưng nghĩ đến kết cuộc sắp tới dành cho họ thì cảm xúc ghét chuyển thành vô cùng đồng tình.

Lý Vân Tiêu nghe Hàng Nhất Phong ở sau lưng reo lên:

Vi Thanh đại nhân! Tại hạ kính chào đại nhân!

Lý Vân Tiêu dài một tiếng, vứt mấy chuyện này ra sau đầu, tiến vào tứ phương lâu.

Mọi thứ trong lầu như cũ nhưng khá là cũ kỹ.

Không gian lầu một cực kỳ rộng lớn, tứ phía toàn là quầy, bên trên đặt các loại ngọc giản, huyền khí. Chúng là cất chứa từ các đời Bắc Minh thế gia, giá trị khó mà đánh giá.

Nhưng Lý Vân Tiêu biết những thứ này chỉ là bề mặt, vật quý trọng thật sự, Thiên Ngoại Huyền Minh thạch đều nằm ở dưới tầng một.

Lý Vân Tiêu cẩn thận quan sát vị trí, tìm ra ngay điểm then chốt của trận pháp, vỗ một chưởng.

Chưởng lực thẩm thấu hư không, không trung chuyển động, mặt đất biến đổi, bên dưới vang tiếng nổ. Mặt đất nứt ra hé lộ một con đường.

Con đường mới lộ ra thì bốn người liền phát hiện không ổn, vì ma khí từ bên trong ập vào mắt.

Tim Lý Vân Tiêu rớt cái bịch bay vào trong, ba người đuổi theo ngay.

Con đường hẹp dài không ngừng chúi xuống, bay một lát sau mới rộng ra, bọn họ đáp xuống đất.

Trên mặt đất tràn đầy tầng nham thạch, không gian thô, không được rèn giũa kỹ, nhìn liền biết là trong lòng núi.

Một thanh âm quen thuộc từ bên trong truyền ra:

Lý Vân Tiêu, rốt cuộc ngươi cũng đến?

Một bóng người nhảy ra, chính là Bắc Minh Đoạn Quyết. Bên cạnh Bắc Minh Đoạn Quyết là phó tông chủ khác, Mục Hạc.

Hai người sắc mặt âm trầm, có ma quang chớp lóe.

Lý Vân Tiêu hỏi:

Các ngươi tu luyện ma công?

Bắc Minh Đoạn Quyết xì cười:

Có đúng hay không liên quan gì ngươi?

Bắc Minh Đoạn Quyết trả lại lời lúc trước Lý Vân Tiêu nói với Hàng Nhất Phong.

Lý Vân Tiêu gật đầu nói:

Xem ra các ngươi đều biết chuyện bên ngoài.

Sắc mặt Bắc Minh Đoạn Quyết khó coi chỉ vào bọn họ, lạnh lùng nói:

Các ngươi đều đáng chết, năm người chết tiệt!

Lý Vân Tiêu khẽ thở dài:

Ta vốn muốn liên hợp Bắc Minh Huyền Cung cùng kháng ma, hiện tại xem ra không có cửa. Ta không nói nhảm nhiều, chỉ hỏi ngươi Thiên Ngoại Huyền Minh ngọc ở đâu?

Bắc Minh Đoạn Quyết, Mục Hạc biểu tình cực kỳ khó xem.

Bắc Minh Đoạn Quyết buồn cười nói:

Ha ha ha! Thì ra ngươi vẫn nhớ mãi không quên báu vật của bản tông, ngươi cảm thấy bổn tọa sẽ nói cho ngươi biết sao?

Sắc mặt Lý Vân Tiêu bình tĩnh nói:

Ta nghĩ nghĩ đó là điều không thể, vì vậy đành sưu hồn phách của ngươi!

Lý Vân Tiêu lắc người đến trước mặt Bắc Minh Đoạn Quyết, khoảng cách còn hai thước, hắn vươn tay chộp cổ họng đối phương.

Bắc Minh Đoạn Quyết hết hồn lùi ra sau, nhưng tỏa long công của Lý Vân Tiêu bắt tứ phương thiên địa, làm sao gã trốn thoát được?

Mục Hạc ở bên cạnh đột nhiên ra chiêu, tay trái bắt ấn, tay phải hóa chưởng vỗ tới

Lý Vân Tiêu gầm lên, lực lượng cường đại bộc phát từ cơ thể, hai tay chuyển động có ma quang và ánh sáng trắng lấp lánh chộp Lý Vân Tiêu.

Bùm!

Ba lực lượng va chạm vào nhau, linh áp chấn động khuếch tán. Bắc Minh Đoạn Quyết, Mục Hạc cùng bị thương hộc ngụm máu, bị đẩy lùi mấy chục bước.

Trong mắt hai người lóe tia kinh khủng.

Bắc Minh Đoạn Quyết kinh hoàng hỏi:

Tại sao chênh lệch lớn như vậy?

Trên mặt Bắc Minh Đoạn Quyết trừ kinh khủng ra còn tràn đầy không cam lòng, hối hận.

Sớm biết hôm nay thì lúc trước khi biết thân phận của Lý Vân Tiêu nên không tiếc mọi giá giết hắn, diễn biến thành cục diện ngày nay đã khó cứu vãn thế thua.

Mục Hạc kinh hoàng nói:

Mau kêu lão tổ tông ra đi! Đây là cơ hội cuối cùng của chúng ta!

Lý Vân Tiêu nghe vậy nghi hoặc hỏi:

Lão tổ tông?

Lý Vân Tiêu nhìn con đường phía trước, chỗ tối đen có chút khác lạ nhưng thần thức của hắn bị cản lại, không thể xâm nhập tìm hiểu.

Chỗ sâu trong dao động ma quang, một thanh âm xa lạ vang lên:

Hai ngươi lui xuống đi, các ngươi không đánh lại bốn người đó.

Tuân lệnh lão tổ tông!

5Hải Thần, Mục Hạc mừng rỡ từ hai bên lùi ra sau.

Một người chậm rãi đi ra từ trong bóng ma, khuôn mặt gầy gò, bởi vì tu luyện Huyền Âm chi khí nên mặt xanh xao, cực kỳ âm trầm.

Nam nhân mặt không biểu tình hỏi:

Lý Vân Tiêu minh chủ Thiên Vũ Minh?

Lý Vân Tiêu gật đầu nói:

Đúng rồi, các hạ là ai? Tiền bối Bắc Minh Huyền Cung?

Nam nhân trả lời:

Tên của ngô là Bắc Minh Chiến Gian, đến từ Vĩnh Sinh chi giới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.