Giờ Vạn Nhất Thiên nhìn người trong đại điện, gã hối hận, cảm thấy mình bị hạ thấp.
Thế mà Lý Dật còn lên giá như vậy, dám để Vạn Nhất Thiên chờ dài cổ, nên gã rất tức giận.
Quản gia sợ ngây người, không biết nên làm sao.
Quản gia chưa từng gặp tình huống trở mặt như vậy, cũng biết rõ thân phận người trước mắt nên không dám kêu người tới đàn áp.
Đám người trong đại điện lạnh lùng nhìn quản gia, xem náo nhiệt sợ gì lớn chuyện, bọn họ ước gì có chuyện cho đỡ chán đời.
Cộng thêm kinh nghiệm của Lý Dật mỏng, đừng nói Vạn Nhất Thiên không phục, rất nhiều người đang ngồi cũng không phục.
Nhưng ai đều biết Lý Dật được Vi Thanh thích, núi dựa cứng rắn nên ít nhiều gì bọn họ phải nể mặt.
Nhưng Vạn Nhất Thiên là ai? Trong mắt Vạn Nhất Thiên luôn nghĩ gã ngang hàng với Vi Thanh nên không thèm quan tâm con cờ dưới tay Vi Thanh.
Vạn Nhất Thiên bỏ lại quản gia trực tiếp ra ngoài đại điện.
Vạn Hiên Ngang không nói gì, lẳng lặng theo đuôi Vạn Nhất Thiên như mấy hộ vệ khác.
Đinh Sơn luôn ăn uống quỳnh tương ngọc cốt thoải mái như không có chuyện gì xảy ra, bụng thì cười thầm nghĩ: đồ ngu với chỉ số thông minh như vậy còn mơ đấu với bổn tọa? Dù có tổ tông của ngươi chống lưng thì sớm muộn gì bổn tọa cũng sẽ nuốt Vạn Bảo lâu, thống nhất thương minh!
Đinh Sơn đang suy nghĩ đột nhiên có một nam nhân tuấn nhã từ bên ngoài đi vào.
Nam nhân phong độ bất phàm nói:
Nhất Thiên đại nhân bớt giận, xin hãy ngồi trở lại, rất nhanh Lý Dật sẽ đến.
Vạn Nhất Thiên sửng sốt, khi nhìn rõ người trước mắt thì nghi ngờ hỏi:
Tần Xuyên?
Tần Xuyên gật đầu nói:
Đúng là là tại hạ.
Vạn Hiên Ngang trầm ngâm nói:
Tu hội lần này là ý của Thánh vực?
Tần Xuyên lắc đầu nói:
Không phải Thánh vực chủ đạo, ta cũng chỉ nhận lời mời đến tham gia.
Nét mặt Vạn Nhất Thiên sa sầm hừ mũi:
Không phải Thánh vực chủ đạo vậy hắn không có tư cách tự cao tự đại trước mặt ta!
Tần Xuyên khẽ thở dài:
Lý Dật huynh cũng chỉ vì bất đắc dĩ, khi đang tu luyện đột nhiên bị lệch hướng nên phải bế quan.
Vạn Hiên Ngang luôn im lặng chợt mở miệng nói:
Nếu vậy thì chúng ta không có gì để oán trách, dù sao chuyện tu luyện dễ xảy ra vấn đề, không ai đề phòng được.
Vạn Hiên Ngang đã lên tiếng thì Vạn Nhất Thiên không dám phản đối, hừ một tiếng xoay người ngồi xuống.
Nhóm tỳ nữ xinh đẹp đã xếp lại ghế cho Vạn Nhất Thiên, đồ ngon mỹ tửu đổi mới.
Tần Xuyên vào đại điện, mỉm cười gật đầu chào Đinh Sơn. Hai người nhìn nhau cười, không người biết quan hệ phụ tử giữa Tần Xuyên và Đinh Sơn, thế này tiện làm việc hơn.
Tần Xuyên ngồi xuống, trong điện không còn không khí yên tĩnh như trước, bắt đầu ồn ào, ầm ĩ lên.
Không lâu sau một nam nhân từ bên ngoài đi vào, một đường tới trước đại điện, cao giọng hét:
Các vị, thành chủ đại nhân đã xuất quan, đang tắm rửa, sẽ đến gặp mọi người ngay!
Nam nhân sắc mặt bình tĩnh, không có bất cứ biểu tình, hơi chân chất nhưng tu vi không thấp.
Ngươi là…
Niều người kinh ngạc nhìn nam nhân.
Tần Xuyên kinh kêu:
Ngươi là Đường Tâm lão đệ?
Cơ mặt nam nhân co giật, gã xoay người khó khăn nặn nụ cười nhưng chỉ càng khó xem hơn.
Nam nhân nhếch môi nói:
Ha ha ha! Không ngờ Tần Xuyên huynh còn nhớ được tại hạ đúng là ta.
Ồn ào!
Chảo dầu sôi, không ngờ công tử Tứ Cực Môn ngày xưa, đệ tử dưới Vũ Đế Đằng Quang, Đường Tâm có hy vọng kế thừa ngôi vị thành chủ thành Hồng Nguyệt, Đường Tâm vẫn còn ở thành Hồng Nguyệt, hơn nữa đầu phục Lý Dật.
Nhớ năm đó Tứ Cực môn rất là hưng thịnh, không chỉ là thành viên trung tâm trong thương minh, môn chủ Đường Khánh chấp chưởng thành Hồng Nguyệt, phong quang vô hạn.
Đường Tâm cũng là nước lên thì thuyền lên, trở thành công tử chạm tay có thể bỏng trong thiên hạ. Không ngờ vật đổi sao dời, bây giờ Đường Tâm thành ra thế này.
Nhiều người còn nhớ đến cuộc ly hôn khiến thiên hạ giật mình, lòng sợ hãi.
Cuộc ly hôn thay đổi vận mệnh Đường gia, thay đổi vận mệnh Tứ Cực môn, vận mệnh thành Hồng Nguyệt, thậm chí là thế cục toàn thiên hạ đều vì nhân vật oai phong một cõi kia.
Vừa nghĩ tới người kia làm mọi người nuốt nước miếng, lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh.
Đám người Đinh Sơn, Tần Xuyên, thậm chí Vạn Bảo lâu đều lộ vẻ mặt trầm trọng.
Đường Tâm tuyên bố xong phản ứng của mọi người khác nhanh. Rất nhanh Đường Tâm lấy lại bình tĩnh, gã đứng một bên chờ thành chủ thành Hồng Nguyệt giá lâm.
Mấy giây sau, một thanh âm sang sảng từ ngoài điện truyền vào:
Để các vị đợi lâu, bản thành chủ thật sự xin lỗi!
Sau đó là tràng cười lớn.
Mọi người cảm thấy hoa mắt, ghế chính đại điện đã có một nam nhân mặc cẩm y hoa phục ngồi, khuôn mặt thanh tú tuấn nhã nhưng có vài nét yêu dị.
Đám người Đinh Sơn liếc mắt nhìn qua, thầm sửng sốt, giật mình.
Trước kia theo mạng lưới tình báo của bọn họ thì thực lực Lý Dật cỡ Vũ Đế cao giai, giờ xem xét thì bị lực lượng chặn lại không thể điều tra.
Dù vậy người Lý Dật phát ra khí thế cho nhóm người cảm giác ít nhất là cường giả thần cảnh.
Lý Dật đắc ý ngồi trên ghế, hai tay đặt hai bên, khí thế kẻ bề trên phát ra, cao giọng nói:
Đa tạ các vị nể mặt, tại hạ cảm kích vô cùng. Vì tỏ thành ý, ta đã cố ý chuẩn bị Huyết Trà thượng đẳng nhất thành Hồng Nguyệt cho các vị nhấm nháp.
Đường Tâm đứng một bên vỗ tay mấy cái.
Bốn hàng tỳ nữ xinh đẹp bưng Huyết Trà nóng nổi lên, cung kính bưng cho mỗi người.
Trong phút chốc đại điện thơm mùi trà, thơm ngát cả thành, người uống vui vẻ thoải mái.
Tuy rằng Huyết Trà đối với đa số người đang ngồi không có tác dụng tu luyện nhưng ít ra khiến tinh thần sáng láng, uống vào rất thoải mái.
Lý Dật quan sát vẻ mặt mọi người uống trà, khóe môi cong lên.
Nhưng rất nhanh nụ cười tan biến, vì Lý Dật chợt nhớ một việc. Lần đầu tiên Lý Dật đến thành Hồng Nguyệt, trên Thanh Phong Minh Nguyệt lâu, gã vốn cũng được một ly Huyết Trà thượng phẩm nhưng bị Lý Vân Tiêu uống sạch.
Với thân phận, địa vị hiện tại của Lý Dật có thể mỗi ngày tắm bằng Huyết Trà, nhưng không bằng một ly ngày xưa.
Mỗi khi nhớ đến đây là lòng Lý Dật bừng lửa giận, hận không thể bằm thây hắn ra.
May mà Lý Dật và Lý Vân Tiêu có nhiều ân oán,gã không bứt rứt khi thêm một việc.
Chờ mọi người uống trà xong, Lý Dật cười hỏi:
Các vị cảm thấy trà như thế nào?
Trà ngon, trà ngon.
Mọi người đều khen luôn miệng.
Đột nhiên một thanh âm không hài hòa vang lên:
Trà thì ngon thật nhưng không uống ra vị thành Hồng Nguyệt nữa.
Mọi người liếc mắt nhìn sang Vạn Nhất Thiên, vì chính gã nói câu đó.
Lý Dật nheo mắt lạnh lùng nhìn:
A? Dám hỏi Nhất Thiên đại nhân thành Hồng Nguyệt có vị thế nào?
Vạn Nhất Thiên không ngán Lý Dật, gã xì cười:
Vị thành Hồng Nguyệt ngày xưa là phân phương mà không mất bá khí, phẩm vị, có phong độ vương giả trong trà. Huyết Trà bây giờ chỉ còn lại màu và mùi. Thậm chí mùi cũng thay đổi, lẫn vào vài thứ quá idị.
Lý Dật sắc mặt khó xem nói:
A? Không biết là có thứ quái dị gì? Hay đầu lưỡi của Nhất Thiên đại nhân bị gì?