Vạn Nhất Thiên quay đầu liếc lão nhân tóc bạc áo gai như đang trưng cầu ý kiến, mãi khi lão nhân đồng ý mới nhấc chân tiến lên.
Quản gia giật mình nhìn, không rõ lão nhân tóc bạc là ai, dường như thân phận địa vị cao hơn Vạn Nhất Thiên.
Mọi người đi qua mấy hành lang gấp khúc, bên trong tràn đầy hoa viên, núi giả, nước chảy, thậm chí còn có thác nước, cảnh tượng phồn hoa giàu có trên đời.
Vạn Nhất Thiên không kiềm được châm chọc:
Tiểu tử Lý Dật thật biết hưởng thụ, đây còn là người luyện rõ sao?
Quản giả cười gượng, khó tiếp lời được.
Lát sau đoàn người đến trước một tòa đại điện.
Vạn Nhất Thiên ngừng bước chân:
Đinh Sơn đã đến?
Quản gia trả lời ngay:
Đinh Sơn đại nhân đã tới từ mấy canh giờ trước, hiện đang nghĩ ngơi trong điện.
Vạn Nhất Thiên chậm rãi hỏi, không nhìn ra biểu tình:
À, vậy Lý Dật thì sao? Không ở trong điện? Sao ta cảm thấy trong điện còn có khá nhiều người?
Quản gia cung kính nói:
Đúng là còn có một vài đại nhân, là hào kiệt các phương do thành chủ mời đến.
Vạn Nhất Thiên cố ý lớn tiếng:
Hào kiệt các phương? Hừ, sao ta không biết mặt một người nào?
Người trong điện nghe rõ ràng. Vạn Nhất Thiên cất bước đi vào điện.
Trong phút chốc ánh sáng vàng đâm đau mắt, bàn ghế, rường cột bên trong toàn bằng vàng ròng.
Tuy cục vàng không đáng tiền trong mắt bọn họ nhưng hình tượng nhà giàu mới nổi kiểu này vẫn khiến Vạn Nhất Thiên cảm thấy bất mãn.
Chậc chậc.
Lão nhân tóc bạc đi theo Vạn Nhất Thiên lộ vẻ mặt châm chọc và khinh thường, cảm thán rằng:
Hồng nguyệt xuất thiên thành, thương mang tử vân gian. Mấy vạn dặm cột hành vạn nhận sơn. Chậc chậc, thành Hồng Nguyệt bây giờ còn là thành Hồng Nguyệt đó không?
Mấy chục cặp mắt trong điện cùng nhìn sang nhóm người mới đến.
Với thân phận, địa vị của Vạn Nhất Thiên vốn sẽ có nhiều người tiến lên chào hỏi.
Nhưng lúc trước giọng điệu khinh miệt của Vạn Nhất Thiên đã đắc tội hết mọi người trong điện, cộng thêm lời lão nhân tóc bạc nói dường như bất mãn với thành chủ hiện thời. Thế là không ai nói gì, cúi đầu uống trà.
Bọn họ thầm tò mò, suy đoán thân phận của lão nhân tóc bạc.
Đinh Sơn ngồi ở ghế trên, mắt nhìn lão nhân tóc bạc chằm chằm, con ngươi co rút bắn ra tia sáng.
Đinh Sơn ngoài cười nhưng trong không cười nói:
Ha ha ha! Vị lão nhân vải thô áo gia này không lẽ là tiền bối Nhất Thiên đại nhân?
Đinh Sơn nhìn hai người chằm chằm, sợ bọn họ nói dối.
Vạn Nhất Thiên hừ lạnh một tiếng:
Hừ! Tin tức của ngươi thật nhanh nhạy!
Vạn Nhất Thiên không hề che giấu vẻ mặt đầy sát khí.
Đinh Sơn thản nhiên nói:
Nghe nói Vĩnh Sinh chi giới mở ra, Vạn Hiên Ngang đại nhân tiền bối lúc trước sáng lập Vạn Bảo lâu cũng ra ngoài, luôn không rõ thật giả, xem ra là sự thật.
Vẻ mặt Đinh Sơn vô cùng bình tĩnh bưng ly rượu lên uống cạn, không biết nghĩ gì trong lòng.
Người sáng lập Vạn Bảo lâu?
Thân phận này như ném cục đá vào trong hồ nước, sóng gợn lăn tăn. Các tiếng xì xầm, thảo luận nho nhỏ, mắt không rời khỏi Vạn Hiên Ngang.
Tuy rằng tên này cực kỳ xa lạ nhưng Vạn Bảo lâu nổi tiếng đại lục mấy vạn năm, cắm rễ lòng người.
Đôi mắt đục của Vạn Hiên Ngang xoay tròn liếc Đinh Sơn, tặc lưỡi khen:
Thì ra ngươi là cường giả Chưởng Thiên cảnh, hèn gì dõng dạc như thế. Nhất Thiên nói ngươi chỉ là quy chân thần cảnh, hơn nữa mới bước vào không lâu. Xem ra về mặt tình báo thì Vạn Bảo lâu kém hơn ngươi rất nhiều, ài, thật là đời sau kém hơn đời trước.
Bùm!
Ly rượu trong tay Đinh Sơn bị bóp nát.
Bộp!
Đinh Sơn đập xuống mặt bàn, ly rượu thành bột phấn.
Người Đinh Sơn khẽ run, khó nén nỗi lòng rung động.
Sau khi Đinh Sơn được một viên thần đan trong Đan tháp ở Vĩnh Sinh chi giới mới có cơ duyên đột phá đến Chưởng Thiên cảnh, vốn tưởng rằng không ai biết, chẳng ngờ bị Vạn Hiên Ngang nhìn thấu ngay.
Tức là thực lực Vạn Hiên Ngang cao hơn Đinh Sơn!
Nỗi lòng Đinh Sơn phức tạp, trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Đinh Sơn cứ tưởng đột phá đến Lâm, dựa vào sức mình dư sức bắt Vạn Bảo lâu, thống nhất thương minh.
Sau đó Đinh Sơn sẽ liên hợp thế lực có quan hệ hợp tác thân thiết với thương minh từ khắp nơi, kéo dài tới hải ngoại, thậm chí Yêu tộc, đoàn kết hết thảy lực lượng có thể đoàn kết. Cùng Thiên Vũ Minh, đảo Huyền Ly, thánh vực địa vị ngang nhau, trở thành thế lực nhân tộc thứ bốn trong Thiên Vũ giới!
Đinh Sơn đầy dã tâm lên kế hoạch hết, nhưng hôm nay bước đầu tiên đã xảy ra vấn đề.
Vạn Bảo lâu bỗng nhiên ra một người sáng lập mạnh hơn Đinh Sơn!
Trong lòng Đinh Sơn rất buồn bực, ánh mắt Vạn Hiên Ngang nhìn chăm chú làm Đinh Sơn bức bối.
Đinh Sơn một đường vượt mọi chông gai mới khai sáng ra Thiên Nguyên thương hội, phập phồng lo sợ, không từ thủ đoạn, nghĩ mọi cách mới có cục diện hôm nay.
Vạn Nhất Thiên trước mắt sở hữu cơ nghiệp to lớn do tổ tiên để lại, không có lòng tiến tới, đàn đồn, chỉ số thông minh thấp. Đinh Sơn vốn nên nuốt luôn Vạn Nhất Thiên nhưng gã liên tục tốt số sống tiếp.
Đinh Sơn khó khăn lắm mới kiếm được một viên thần đan từ Đan lâu trong Vĩnh Sinh chi giới, bước vào Lâm. Đinh Sơn cứ nghĩ rốt cuộc thực hiện được khát vọng, nhưng đối phương có một tổ tông lợi hại đi ra.
Thiên đạo bất công hết sức!
Trong lòng Đinh Sơn vạn ngựa chạy chồm rồi lại không biết làm sao. Người ta có cơ nghiệp tổ tông để ăn, giờ tổ tông cũng có thể vận dụng, ngươi loàm gì được người ta?
Đinh Sơn chỉ có thể ngồi đó vùi đầu uống rượu.
Vạn Nhất Thiên nhìn quét toàn trường, những người không lọt vào mắt gã nổi nên cũng lười chào. Vạn Nhất Thiên hừ một tiếng ngồi xuống ghế đối diện Đinh Sơn.
Vạn Nhất Thiên ngồi xuống ghế, Vạn Hiên Ngang thì đứng bên cạnh.
Trước khi đến hai người đã bàn qua, mọi chuyện Vạn Nhất Thiên làm chủ, dù sao bên ngoài Vạn Nhất Thiên là chủ Vạn Bảo lâu. Vạn Hiên Ngang tuy thân phận khủng nhưng bây giờ tối đa xem như là thái thượng trưởng lão.
Vạn Nhất Thiên vừa ngồi xuống liền có nhiều tỳ nữ xinh đẹp nối đuôi nhau vào, bưng các mỹ tửu đồ ngon lên xếp đầy một bàn.
Vạn Nhất Thiên qua loa ăn uống một chút liền đâm chán, la lên:
Lý Dật đâu rồi? Mời chúng ta tiến đến mà lên giá vậy sao?
Quản gia vội đáp:
Hai ngày nay thành chủ đại nhân đột nhiên bận việc, đang bế quan. Thành chủ đại nhân có nói hôm nay sẽ ra tới, có lẽ bị trục trặc một chút nhưng sẽ không lệch thời gian quá xa.
Cái gì? Hắn đang bế quan?
Vạn Nhất Thiên đứng bật dậy, tức giận quát:
Đùa gì vậy? Chúng ta đang chờ hắn mà hắn đang bế quan tu luyện? Quá buồn cười, không xem chúng ta là người sao?
Nhất Thiên đại nhân bớt giận, đại nhân bớt giận.
Quản gia vội phân bua:
Thành chủ đại nhân nói hôm nay nhất định sẽ đi ra, chắc hẳn cũng sắp rồi.
Rầm!
Vạn Nhất Thiên đá lật cái bàn, nạt:
Mau sắp xếp phòng tượng đẳng, chúng ta muốn nghỉ ngơi, chờ khi nào Lý Dật đến hãy kêu chúng ta!
Trong mắt Vạn Nhất Thiên thì Lý Dật chỉ là một tiểu bối cỏn con, một con chờ của Vi Thanh, vốn không có tư cách mời gã. Vạn Nhất Thiên nghe nói Đinh Sơn cũng đến nên mới tới giúp vui.