Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 604: Chương 604: Chu Tước đao. (2)




Chương 603: Chu Tước đao. (2)

Mộc Vô hừ lạnh một tiếng, dưới chân bước ra một bước, không gian chịu chấn động, đạo công kích kia vậy mà trực tiếp cải biến phương hướng bắn về phía xa xa.

- Lão đầu, ta rất không thích trong lúc giao chiến với ta còn phân tâm. Tuy rằng ngươi là so với ta mạnh hơn, nhưng nếu như không chăm chú mà nói, ta sẽ xé xấc ngươi!

Trong mắt Mộc Vô xẹt qua một tia lãnh sắc, thập phần không hài lòng. Theo hắn thấy, không có chuyện nào quan trọng hơn so với cùng hắn chiến một trận, trợ giúp hắn đột phá bình cảnh nhất tinh.

Trong nội tâm Du lão cũng dâng lên lửa giận, quát:

- Không biết trời cao đất rộng không biết sống chết không biết sống chết, hiện tại liền để ngươi vì hành động ngày hôm nay của mình mà hối hận không kịp!

Hắn vung tay lên, một thanh đồng chùy kim quang xán lạn xuất hiện trong tay, cả không gian tựa hồ đã bị cực đại lực lượng đè ép, ở quanh người hắn bắt đầu vặn vẹo. Theo đó cùng một chỗ thiêu đốt, còn có chiến ý ngập trời!

Trên mặt Mộc Vô lộ ra hào quang hưng phấn, cười ha hả nói:

- Ha ha, chính là loại cảm giác này! Ta thực ưa thích loại cảm giác này!

Du lão liền là nộ hỏa trùng thiên, hận không thể đem đối phương bầm thây vạn đoạn, đồng chùy trán phóng ra kim mang, liền xông đi lên, sau lưng cả bầu trời đều vặn vẹo theo hắn, như là áo choàng bị gió thổi kéo dài ra.

Ở phía dưới hai người đánh nhau, đã sớm chạy hết bóng người. Ai cũng không dám ở xung quanh nơi Vũ Tôn đại chiến dừng lại, chỉ cần người đầu óc không có bị hỏng cũng biết, đó đơn thuần là tìm chết!

Xa xa Bân Kiệt không ngừng công kích tới Đường Kiếp, tranh thủ suy yếu tốc độ của hắn.

Đường Kiếp cũng là bị đuổi tới nổi giận không thôi. Thân là Tứ Cực Môn Thiếu chủ có khi nào phải chịu chật vật như thế.

Hắn vừa ngoan tâm, lập tức quay đầu đến, một cây bảo đao thuận thế hướng tới Bân Kiệt bổ tới. Không gian vậy mà trực tiếp vỡ ra một cái khe hở, không ngừng khuyếch tán về phía trước. Hắn cũng phát hiện, đối phương đã ở sau lưng một gã Cửu Tinh Vũ Hoàng, giết cũng không thể trốn được.

- Chi!

Bân Kiệt chảy ra một thân mồ hôi lạnh, không thể tưởng được đối phương thật không ngờ lưu loát liền xoay người đánh trả một đao. Hơn nữa vết nứt không gian màu đen kia tốc độ nhanh vô cùng, thoáng qua đã đi tới trước mặt hắn, bị đụng trúng nhất định là thân thể tan vỡ!

- Vũ Mao Lệnh Tiễn!

Hắn lập tức tế ra huyền khí của mình, trước người hóa thành một đạo giống như tấm lá chắn, đem toàn thân bảo vệ.

- Phanh!

Vết nứt không gian kia trực tiếp đánh mạnh lên Vũ Mao Lệnh Tiễn, khiến lệnh tiễn phát ra tiếng rên rĩ cực lớn, hào quang mất hết, thoáng một phát đã khôi phục cỡ lòng bàn tay, trở về trong tay Bân Kiệt.

Bân Kiệt trong nội tâm mát lạnh, chỉ thấy huyền khí trong tay không ngờ đã rạn nứt, linh khí đều không còn!

- Chi!

Hắn lần nữa chấn động, đối phương chỉ là một đao, liền đem huyền khí của mình đánh nứt! Trời ạ, đó là loại đao gì ah! Ánh mắt của hắn chăm chú mà nhìn qua.

Chỉ thấy bảo đao trong tay Đường Kiếp tản mát ra huyết sắc hồng mang, mặt trên tựa hồ còn có khí linh đang nhảy múa tung tăng như chim sẻ, lực lượng quỷ dị ở trên thân đao không ngừng lưu chuyển, mà ngay cả tu vị Vũ Hoàng đỉnh phong của hắn cũng cảm thấy có chút kiêng kị!

- Dám đuổi theo bổn công tử, đi chết đi!

Đường Kiếp lần nữa giơ lên huyết đao, một đạo hồng mang chém xuống, không gian lại bị mạnh mẽ chém mở ra, khe hở không ngừng mở rộng xông qua, cả thiên không đều nứt thành hai nửa!

Bân Kiệt hoảng hốt không thôi, huyền khí của hắn đều bị hủy rồi, nào dám tiếp đón loại đao mang cùng khe hở này, vội vàng hướng một bên trốn tránh mà đi.

Nhưng là rất nhanh đã nhìn thấy Đường Kiếp vẻ mặt dữ tợn dấn thân xông lên.

Bân Kiệt chỉ cảm thấy tay chân lạnh như băng, thực lực đối phương không ở dưới bản thân, cộng thêm thanh huyết đao quỷ dị kia, từng chiêu đều là nguy hiểm trí mạng, không để ý sẽ bị chém thành hai đoạn, ở dưới thế công cường đại đó từng bước kinh tâm, bị buộc không ngừng lui về phía sau.

Đường Kiếp chém ra mấy đao, gặp đối phương một lòng chỉ cầu tránh né, căn bản không dám chiến một trận. Mà thực lực hai người trên cơ bản lực lượng ngang nhau, quần đấu như vậy tiếp tục, trong lúc nhất thời cũng khó có thể chém giết đối phương. Liền tự giác không hứng thú nói:

- Không dám đánh liền cút cho bổn công tử!

Đột nhiên trên bầu trời tối sầm lại, Đường Kiếp nhướng mày, chỉ thấy một chiếc cổ chuông cực lớn hướng phía hắn che phủ áp xuống.

Đúng là Lý Vân Tiêu đã chạy đến, gặp Bân Kiệt hoàn toàn rơi xuống hạ phong, liền vội vàng ném ra Hoàng Triêu Chung trợ trận.

- Không được! Nhanh thu hồi huyền khí!

Bân Kiệt hoảng sợ hét lớn:

- Trong tay hắn bảo đao có quỷ dị có thể chém nứt chuông lớn của ngươi.

Khóe miệng Đường Kiếp hiện ra một tia cười lạnh, nói:

- Đã tới không kịp! Đoạn Không Trảm!

Hắn khẽ quát một tiếng, huyết sắc đao mang trong tay lại lần nữa đem bầu trở bổ ra một đường vết rách, vết nứt không gian kia hướng phía bên trên chuông lớn lan tràn mà đi.

- Đ-A-N-G...G!

Một đạo tiếng chuông phong cách cổ gõ vang, Hoàng Triêu Chung bị bảo đao chi lực kia chém đến rung động không ngừng, sóng âm chi lực vô hình từ trên chuông lớn chấn động ra, hướng bốn phương tám hướng diễn sinh mà đi.

Vết nứt không gian màu đen kia chấn ở trên Hoàng Triêu Chung dần dần khép kín lại. Trên thân chuông vốn là hào quang đại thịnh cũng bị đánh tan đi, không ngừng thu nhỏ lại.

- Cái gì?

Đường Kiếp cùng Bân Kiệt đều là chấn động, tràng diện trong tưởng tượng chuông lớn bị chém thành hai nửa không ngờ không có xuất hiện, mà chỉ là khí vận chịu tổn hại, phải trở về chỗ chủ nhân.

Giật mình nhất chính là Đường Kiếp, hắn tự nhiên biết rõ lực lượng của thanh bảo đao trong tay mình, một đạo không có chém nứt huyền khí của đối phương không nói, còn chấn ra sóng âm chi lực cường đại trùng kích thân thể của hắn.

Chẳng biết lúc nào một kiện chiến y màu xanh da trời phù không hiện ra ở quanh thân hắn, đem sóng âm chi lực đều hóa giải mất.

Đường Kiếp lạnh như băng nhìn xem Hoàng Triêu Chung trở lại trong tay Lý Vân Tiêu, mở miệng nói:

- Đây là loại chuông gì? Cửu giai huyền khí?

Bân Kiệt trong nội tâm chấn động, lộ ra vẻ kinh hãi.

Hắn nhìn xem bảo đao trong tay Đường Kiếp, lại nhìn xem cổ chung trong tay Lý Vân Tiêu, lộ ra vẻ khổ sáp. Cũng chỉ có cửu giai huyền khí, mới có thể đơn giản chém vỡ Vũ Mao Lệnh Tiễn của mình, cũng chỉ có cửu giai huyền khí mới có thể ngăn cản cửu giai chi uy!

Loại huyền khí chí bảo này bình thường mà nói vài thập niên cũng chưa chắc có thể nhìn thấy một lần. Bây giờ lại xuất hiện ở trong tay của hai người, Đường Kiếp này đến cùng là thân phận gì? Mà tên đại đội trưởng không hiểu thấu lại là thân phận gì?

Hắn ngoại trừ đau lòng huyền khí của mình bị hủy ra, càng thêm trong đầu tất cả đều là nghi vấn.

Lý Vân Tiêu không chút hoang mang nói ra:

- Tứ Cực Môn quả nhiên có tiền ah, cửu giai huyền khí tiếng tăm lừng lẫy - Chu Tước đao, cứ như vậy giao cho một gã Vũ Hoàng sử dụng. Là nói các ngươi bạo liễm thiên vật đi, vẫn là nói thực sự quá có tiền mà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.