Chương 604: Đại Hư Không Trảm. (1)
Đường Kiếp sắc mặt âm trầm xuống, nói:
- Ngươi cũng nhận thức Chu Tước đao, hơn nữa cũng thân mang cửu giai huyền khí, tuyệt sẽ không là hạng người vô danh. Tiểu tử ngươi tuyệt sẽ không phải người của dong binh đoàn, ngươi tới từ nơi nào? Thế lực sau lưng là nhà ai? Lại có ý đồ ra sao?
Lúc này Vũ Hoàng cường giả còn lại cũng đuổi theo, bao quanh đem Đường Kiếp vây kín, rút đao khiêu chiến.
Trong nội tâm Đường Kiếp dâng lên một cổ cảm giác bất hảo khó hiểu. Ở trước khi Lý Vân Tiêu xuất hiện, hắn không cảm giác được những người này ra sao, có đại khai sát giới hay không, toàn bộ giết sạch là được. Chỉ cần không có Vũ Tôn, chính mình có Chu Tước đao trong tay, ai có thể địch lại?
Nhưng hiện tại bất đồng, trong tay đối phương vậy mà cũng có cửu giai huyền khí, tuy rằng không rõ một gã Vũ Vương làm sao có thể sử dụng cửu giai huyền khí. Nhưng xác thực Chu Tước đao của mình không thể khai mở, thậm chí là tồn tại tương xứng.
Nhưng lại có một gã Cửu Tinh Vũ Hoàng đỉnh phong thực lực cùng bản thân tương đương nhau, cộng thêm hai ba mươi tên tạp ngư Vũ Hoàng.
Hắn cảm thấy lần đầu tiên từ lúc chào đời tới nay lâm vào hoàn cảnh khó có thể biết trước, sinh ra một loại cảm giác khẩn trương.
Hai tay Lý Vân Tiêu vây quanh, lâm không mà đứng, tựa hồ nhìn ra hắn có chút khẩn trương, cười nói:
- Đừng sợ, chúng ta sẽ không đả thương ngươi. Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời.
- Ta nhổ vào!
Đường Kiếp cả giận nói:
- Các ngươi đám tạp chủng này cũng dám nói sẽ không đả thương ta?
Hắn sắc mặt âm hàn vô cùng, lạnh lùng nói:
- Chuyện hôm nay ta ghi nhớ, lần sau gặp lại chư vị rất chờ mong nhìn thấy các ngươi quỳ gối dưới chân ta khóc rống chảy nước mắt ròng ròng.
Tất cả mọi người ồn ào biến sắc, không ít người còn thoáng quay mặt đi, tựa hồ sợ Đường Kiếp nhìn thấy rõ ràng tướng mạo.
Tuy rằng không biết thân phận đối phương, nhưng nghĩ đến cũng đúng trong Tứ Cực Môn nhân vật có uy tín danh dự, nội tâm bọn họ vẫn là rất không yên ổn.
Lý Vân Tiêu chứng kiến bộ dáng của mọi người, cười lạnh nói:
- Không cần né tránh, dung mạo các ngươi Đường công tử đều nhớ kỹ tất cả rồi.
Đường công tử?
Mọi người sững sờ, sắc mặt lại trở nên khó coi hơn. Quả nhiên không có đoán sai, Đường gia đúng là một chi gia tộc lớn nhất của Tứ Cực Môn, Tứ Cực Môn cũng là người của Đường gia. Người này quả nhiên là nhân vật trọng yếu của Tứ Cực Môn!
Mà ngay cả Bân Kiệt cũng lo lắng, cùng Chu Tường nhìn nhau một cái, đồng dạng thấy được vẻ sầu lo thật sâu.
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Chư vị không cần đoán, vị công tử này lần sau tất nhiên sẽ đem các ngươi chém tận giết tuyệt, đúng là Tứ Cực Môn Thiếu chủ Đường Kiếp!
- Cái gì?
Tất cả mọi người tựa như trái tim bị búa tạ đánh trúng, thoáng cái chìm đến thung lũng. Chính mình đắc tội dĩ nhiên là Tứ Cực Môn Thiếu chủ!
Lần này không còn ai có thể bình tĩnh được nữa. Bân Kiệt cùng Chu Tường càng là ngốc trệ tại chỗ, đây không thể nghi ngờ là mang đến cho Thái Điểu dong binh đoàn đại họa ngập trời ah!
- Hừ!
Đường Kiếp xem xét biểu lộ của mọi người, loại cảm giác ưu việt cao cao tại thượng này lại hiện ra lần nữa, liếc mắt nhìn liếc mắt nhìn:
- Các ngươi đám tạp chủng này, đã biết rõ thân phận của bổn công tử, hiện tại cho các ngươi một cơ hội giữ mạng sống. Quỳ ở một bên cho ta chờ đợi xử lý, chờ ta giết tiểu tử này, lại xem tâm tình ra sao, có nên tha các ngươi một mạng hay không?
Lý Vân Tiêu nghe xong, lúc này im lặng. Đám đệ tử siêu cấp thế lực này tại sao có thể có cảm giác ưu việt như thế, không biết không sợ đến loại tình trạng này. Hiện tại rõ ràng là hành động dẫn đến cừu hận ah!
Quả nhiên, tất cả các võ giả đều là giận tím mặt, một cổ sát khí lan tràn ra trên không trung.
Sĩ có thể giết, không thể bị nhục!
Nếu là quỳ xuống, đó vẫn là Vũ Hoàng cường giả được sao? Mất đi một khỏa cường giả chi tâm, vậy sau này ở trên võ đạo, còn có thể có chút tiến bộ sao?
Không thể!
Có thể tu luyện tới Vũ Hoàng tồn tại, những kẻ đó không một ai là không có phẩm tính cứng cỏi cùng dũng khí liều mình liều mạng.
- Khinh người quá đáng!
Đầu tiên nghiến răng nghiến lợi đúng là Cổ Tiểu Bạch, bá vương cương đao trong tay tại nguyên khí rót vào, lệ khí không ngừng tràn ra, quát:
- Muốn lão tử quỳ xuống có thể, lấy đao của ngươi chém võ đầu gối ta là được! Dựa vào một câu hai chữ muốn để cho ta quỳ, ta chơi mẹ của ngươi ah!
- Uống!
Hắn hét lớn một tiếng chém xuống, cương đao trên không trung phát ra thanh âm ông ông, muốn uống no máu tươi mới đã nghiền!
- Phanh!
Đường Kiếp giận dữ, Chu Tước đao lóe lên, hào quang trên không trung xẹt qua, thanh bá vương cương đao dài cỡ hai ngón tay trực tiếp bị chém đứt ra, còn lại một nửa trong tay vẫn đang không ngừng rung động.
Cổ Tiểu Bạch đồng tử bỗng nhiên mở ra, ngốc trệ nhìn thanh đao gãy trong tay mình.
- Hừ, dám đối với ta ra tay, chết đi!
Đường Kiếp muốn ra tay chém giết Cổ Tiểu Bạch, đột nhiên một cổ khí tức kinh khủng đánh úp lại, vội vàng kinh hãi quay đầu lại, Lý Vân Tiêu một kiếm trảm yêu, ngang trời mà đến.
- Kiếm Linh?
Đường Kiếp cả kinh, không dám khinh thường, rút đao ngăn cản đi qua.
- Bang bang!
Bên trên Chu Tước đao nổi lên một đạo hồng mang, liền đem kiếm quyết kia ngăn cản lại.
Đường Kiếp trong nội tâm cả kinh, nhíu mày, một kiếm này kiếm ý lại để cho hắn có loại cảm giác quen thuộc, giống như đã gặp nhau ở nơi nào.
Sắc mặt Lý Vân Tiêu không có nhẹ nhõm lúc trước, hắn đã có thể kết luận, thanh Chu Tước đao này thật sự là bị Đường Kiếp luyện hóa, mặc dù không có giống như Vũ tiên sinh có thể phát huy ra uy năng của cửu giai huyền khí nhất thời nữa khắc, nhưng là vẫn ở xa phía trên hắn.
Trên người hắn vài món cửu giai huyền khí, chính là Tử Ảnh Thanh Tác Kiếm vận dụng thuận buồm xuôi gió một ít. Hơn nữa cưỡng ép rót vào Kiếm Linh Yêu Long ở bên trong, so với bản thân Chu Tước đao thai nghén mà ra Kiếm Linh, chênh lệch thật lớn. Hơn nữa bản thân thanh bảo kiếm này lại đã không toàn vẹn, tuy rằng có thể sử dụng, cũng là nương tựa theo lĩnh ngộ kiếm ý cực cao của hắn, mới có thể phát huy một ít lực lượng.
So với Vũ tiên sinh cùng Đường Kiếp luyện hóa xa xa không bằng được.
Thanh Chu Tước đao này có lẽ từ nhõ đã ở trên người Đường Kiếp dốc lòng dung hợp, hiện tại mới có thể lại để cho hắn tâm thần hợp nhất. Mà bản thân Vũ tiên sinh chính là bát giai Đại Thuật Luyện Sư, đối với huyền khí lý giải cùng luyện hóa lại ở xa phía trên thường nhân.
Hoàng Triêu Chung cũng chỉ biết là dùng sức đánh xuống, kích phát sóng âm chi lực của bản thân nó. Hơn nữa đem hết toàn lực cũng chỉ gõ vang hai cái.
Giới Thần Bia càng là siêu phẩm huyền khí tồn tại, nếu không phải hắn học Đại Giới Thần Quyết, càng có Thần Dịch Lực tại thân, hoàn toàn chính là đem coi như thạch đầu để dùng, trong lúc đánh nhau ném ra nện người là được.
Hắn hiện tại không thiếu huyền khí, thiếu chính là đối với mấy loại huyền khí này triệt để khống chế!