Một kiếm của Lý Vân Tiêu ở Bất Động Quy Lâm mang đến rung động quá mạnh cho bọn họ. Chính Cảnh Thất cũng bị chấn nhiếp tại chỗ, Mục Chinh, Mục Nhất Thông, Mục Nhất Quân càng khắc cốt ghi tâm.
Mục Trang mở mắt ra, con ngươi trong trẻo:
Dù là siêu phàm nhập thánh cũng khác biệt thực lực rất lớn với nhau, đây là sự thật không thể chối cải. Vùng trời này tuy đã mất quy tắc thập phương, cảnh giới không cách nào bước vào đệ thập giai, nhưng mười vạn năm qua có nhiều cường giả sức chiến đấu sớm đến Thần cảnh. Thậm chí cường giả Thần cảnh bình thường cũng không đánh lại đám người đó. Cao thủ đỉnh trong đại lục Thiên Vũ gọi những vị tuyệt đại cường giả này là . . . Đăng phong tạo cực!
Tất cả trưởng lão nín thở, tập trung lắng nghe:
Có được lực lượng như Thần cảnh . . . Đăng phong tạo cực . . .
Mục Văn giật mình kêu lên:
Ý của tộc trưởng đại nhân chẳng lẽ Lý Vân Tiêu là . . .
Mục Trang lắc đầu, nói:
Yên tâm, theo miêu tả của ba vị trưởng lão thì Lý Vân Tiêu còn chưa đến đẳng cấp đăng phong tạo cực. Theo ý ta thì trong phạm vi thế gia ẩn thế chỉ có ba người có thể là đăng phong tạo cực.
Mục Chinh vội hỏi:
Là ba người nào?
Biểu tình Mục Trang nghiêm túc nói:
Ưu tiên hàng đầu tất nhiên là Thiên Giả đại nhân.
Mọi người giật mình. Thân phận Thiên Giả quá bí ẩn, bọn họ đã gặn hỏi mấy lần nhưng Mục Chinh cắn chặt môi không nói. Nay xem ra ít nhất Thiên Giả mạnh hơn Mục Chinh mới khiến Mục Chinh tâm phục.
Mục Trang nói:
Thứ hai là Địa Giả, hai vị Thiên Địa tôn giả đại nhân có lẽ chính là đỉnh của thế giới này.
Trong mắt Mục Trang tràn đầy ngưỡng mộ.
Mục Chinh nhíu mày hỏi:
Còn một người nữa là ai?
Trong lòng Mục Chinh không đồng ý quan điểm của Mục Trang, vì tại Tuyết chi quốc đã chứng kiến thực lực của Phong Yếu Ly. Lực lượng khủng bố đó thậm chí có thể giết cường giả Thần cảnh.
Mục Trang trầm ngâm một lát sau, nói:
Người thứ ba thì bản thân ta cũng không xác định, nhưng dù không phải đăng phong tạo cực cũng kém không xa, đó là Nam Khâu Vũ.
Cái tên thốt ra, mọi người gật gù, rất là phục.
Mục Thu khẽ thở dài:
Tiếc rằng hai vị Thiên Địa tôn giả không thể hợp tác với nhau, không thì dễ dàng càn quét đại lục Thiên Vũ.
Mục Trang nói:
Lúc trước ta cũng nghĩ vậy, nhưng bây giờ xem ra có lẽ chúng ta đã đánh gái thấp thực lực đại lục Thiên Vũ. Tùy tiện ra một Lý Vân Tiêu như yêu nghiệt đã đủ càn quét tông môn ẩn thế, khó tìm địch thủ. Chẳng lẽ cần phải là Thiên Địa tôn giả hay Thiên Tiệm Nhai ra tay mới chế ngực được hắn sao?
Mục Văn nói:
Tộc trưởng đại nhân đừng nghe Mục Chinh nói bậy bạ, với sức mạnh của tộc trưởng dư sức trấn áp Lý Vân Tiêu!
Những người khác cũng gật gù hết sức đồng ý quan điểm này.
Mục Trang cười nói:
Bổn tọa tự biết sức mình, không ngông cuồng tự phụ như các ngươi. Tuy ta nắm chắc thắng Cảnh Thất cũng sẽ rất khó khăn. Với cá tính của Cảnh Thất, nếu không phải lực lượng siêu mạnh thì không thể chấn nhiếp hắn dược, kinh khủng nhất là hiện tại Lý Vân Tiêu mưqói có tu vi trung giai cửu tinh.
Mọi người rùng mình, đáy lòng lạnh lẽo. Bọn họ đã quên mất điểm quan trọng này, không chỉ có chuyện còn tuổi tác kia.
Lý Vân Tiêu suy nghĩ xa hơn, đám cao thủ trong thánh khí, nếu dốc hết lực lượng đủ đối kháng bất cứ đại thế lực nào.
Mục Chinh thầm nghĩ: Tộc trưởng đại nhân vì phòng ngừa các trưởng lão nổi mơ ước, lòng tham nên không nói ra chuyện Lý Vân Tiêu có thần khôi, thánh khí, giờ nghĩ kỹ đã làm đúng. Nếu có người tham kết thành tử địch với Lý Vân Tiêu sẽ là tai nạn, buồn cười đám trưởng lão bảo thủ này chưa xem rõ tình thế.
Mục Trang nói:
Nếu cứ để hắn phát triển thế này e rằng lúc bước vào siêu phàm nhập thánh sẽ có thực lực đăng phong tạo cực. Với tư chất của Lý Vân Tiêu, bước vào siêu phàm nhập thánh chỉ là chuyện sớm hay muộn, ta thậm chí cảm giác được không còn bao xa.
Mọi người cảm nhận sự nặng nề, trong đại điện rộng rãi cực kỳ áp lực.
Mục Trang nhìn bộ dạng nặng trĩu ưu tư của mọi người, bật cười nói:
Mọi người đừng quá gánh nặng tâm lý, các người đừng quên hiện tại Lý Vân Tiêu chung trận tuyến với chúng ta, nếu thuận lợi sẽ là nữ tế của Mục gia, đây là chuyện rất tốt.
Mọi người nghe xong nỗi lòng phức tạp. Cơ mặt Mục Văn co giật.
Mục Trang không nhiều lời nữa, đứng dậy hóa thành luồng sáng bay đi.
Các trưởng lão đứng lên, xì xầm khe khẽ.
Mục Văn cảm giác ánh mắt sắc bén của Mục Chinh liếc qua thì biến sắc mặt, vội vàng hóa thành độn quang chuồn mất.
Mục Chinh hừ lạnh một tiếng:
Hừ! Coi như thằng nhãi này chạy nhanh!
Mục Chinh cũng rời đi, không tâm tình tranh đấu với Mục Văn. Lý Vân Tiêu xuất hiện mang đến áp lực tâm lý rất lớn cho mọi người, lần lượt quay về khổ tu.
Lý Vân Tiêu trở về Xuân Đình Nguyệt, đi vào mật thất, liên tục bày ra mấy kết giới.
Sau khi xác nhận không sơ sót gì, Lý Vân Tiêu lấy khôi lỗi Lục Đinh Lục Giáp ra, cẩn thận quan sát.
Một trong ba hung trận thượng cổ, Đại Vãng Sinh Cực Lạc trận, chỉ một phần trăm uy lực đã sánh bằng siêu phàm nhập thánh, nếu có thể hoàn chỉnh bày ra Thập Nhị Đô Thiên Thần Sát trận thì đúng là hoành hành vô kỵ dưới vòm trời này.
Lý Vân Tiêu cầm một chiếc trữ vật giới chỉ, là thứ nam nhân Mục gia ngày xưa để lại, bên trên có khắc chữ Mục Trần.
Không biết Mục Trần có phải tên của nam nhân áo lam không, nhưng bên trong ghi chép đạo khôi lỗi không phải người bình thường, hơn phân nửa không thuộc sở hữu của nam nhân.
Bên trong có một ngọc giản tóm tắt về thuật khôi lỗi, quy tắc chung, suy đoán hướng phát triển tương lai.
Lý Vân Tiêu đã sớm xem qua, lúc ấy cảm thấy rất mới mẻ độc đáo kỳ lạ, có thể phát triển khôi lỗi thành chủng tộc mới, có linh trí không kém gì nhân loại.
Bây giờ đọc lại, lòng Lý Vân Tiêu máy động. Trong ngọc giản của Mục Trần tự nhận đã luyện chế ra một khôi lỗi hoàn mỹ nhất tên là Ngự Thiên Nghệ, chất liệu vượt bật nhưng không nói kỹ càng.
Cái gọi là ba thần thuật khôi lỗi của Mục gia, Tát Đậu Thành Binh, Lục Đinh Lục Giáp tuy thần kỳ nhưng không xác minh tư tưởng khôi lỗi của Mục Trần. Có khi nào Mục Trần luyện chế Ngự Thiên Nghệ liên quan tới thuật khôi lỗi đời thứ nhất không?
Nếu đúng vậy thì Mục Trần tuyệt đối không phải nam nhân áo lam đã chết.
Lý Vân Tiêu suy tư một lúc không có kết quả thì gác sang một bên, bắt đầu cẩn thận nghiên cứu Lục Đinh Lục Giáp.
Mười hai khôi lỗi này cũng do Mục Trần tạo ra, toàn là đẳng cấp cửu giai. Khôi lỗi khoác chiến y, tay cầm huyết khí khác nhau, biểu tình giống y như thật, khuôn mặt khác nhau.
Lý Vân Tiêu bắt lấy một khôi lỗi cầm trong tay, kích cỡ ba tấc nhưng rất nặng.
Trước ngực và sau lưng tiểu nhân khắc hai chữ triện cổ là tên đinh giáp.
Trong ngọc giản ghi chép trên người mười hai tiểu nhân đều có một bộ thần thông, nhưng làm sao khởi động, thi triển ra, kết trận như thế nào thì lại làm Lý Vân Tiêu bó tay.
Lý Vân Tiêu mở ra thần thức thăm dò người tiểu nhân.