Thần thức liền bị một lực lượng chặn lại, không thể xâm nhập.
Lý Vân Tiêu thầm mừng, nổi hứng lên. Chỉ sợ điều tra không ra khác lạ, có điều lạ chứng minh có manh mối.
Nhưng hiện tại tinh thần lực của Lý Vân Tiêu cạn kiệt, cưỡng ép ngưng tụ một chút thần thức đã cảm thấy đầu váng mắt hoa. Lý Vân Tiêu buộc phải buông bỏ, tu luyện Đại Diễn thần quyết để phục hồi lực lượng trước.
Đột nhiên ánh sáng đỏ lóe lên bên ngoài cửa truyền tin tức có điều khác lạ xảy ra.
Lý Vân Tiêu nhíu mày lộ biểu tình cực kỳ khó chịu, có kẻ dám quấy rầy hắn tu hành.
Lý Vân Tiêu đi ra mật thất, đến phòng khách Xuân Đình Nguyệt. Mười hai nữ nhân xinh đẹp đứng hai bên.
Một nữ nhân nâng bàn ngọc thướt tha tiến lên, khom người nói:
Vân Tiêu công tử, đây là tộc trưởng và Mục Chinh đại nhân đưa tới Ngọc Thần đan, đan dược cực phẩm dưỡng thần súc tinh.
Giọng nói của nữ nhân rất động lòng người, mơ hồ toát ra quyến rũ, một nụ cười khuynh nhân thành.
Nữ nhân hai hàng cũng cười rộ lên, bách mị chúng sinh, một mảnh xuân quang vô hạn.
Lý Vân Tiêu chợt cảm thấy hoảng hốt, tim đập nhanh.
Bỗng thanh âm cực kỳ dâm tà vang lên trong não Lý Vân Tiêu, Xa Vưu nói:
He he, động lòng dâm rồi phải không?
Lý Vân Tiêu rùng mình, tỉnh táo lại ngay.
Lý Vân Tiêu cắn chót lưỡi, mắng:
Cười làm ta nổi da gà!
Đây là bởi vì tinh thần lực của Lý Vân Tiêu cạn kiệt nên sức chống cự loại mị thuật này bằng không, toàn dựa vào định lực của bản thân. Hai mươi bốn nữ nhân xinh đẹp cùng dùng mị thuật thì thái giám cũng không chịu nổi.
Nữ nhân nâng khay ngọc hé môi phun hương thơm, mặt ửng hồng, phong tình quyến rũ.
Khi thấy đôi mắt Lý Vân Tiêu từ mờ mịt biến trong trẻo thì nữ nhân rất thất vọng, dáng vẻ trở nên đoan trang.
Nữ nhân hai bên bộ dáng hiền thục ôn huệ, không còn vẻ quyến rũ như trước.
Lý Vân Tiêu cười khổ, nếu không nhờ Xa Vưu lên tiếng phá rối thì hắn đã trúng chiêu. Nhưng ngẫm lại trúng chiêu cũng không có gì xấu, mắt Lý Vân Tiêu liếc qua người các nữ nhân, nuốt nước miếng, đột nhiên rất muốn bị trúng chiêu.
Đa tạ ý tốt của hai vị đại nhân Mục Trang, Mục Chinh giúp ta.
Lý Vân Tiêu cầm lấy hồ lô màu vàng trên khay ngọc, đổ ra bảy viên đan dược như ngọc, tròn trại linh động. Lý Vân Tiêu nuốt hết vào miệng.
Nữ nhân đó giật mình kêu lên:
A!
Khen vuông che môi nhỏ, nữ nhân xoe tròn mắt.
Trong mắt bọn họ thì đan dược đẳng cấp này nuốt một viên sẽ bỉ nổ tan xác chết, Vân Tiêu một lần nuốt vào bảy viên nhưng vẫn bình yên như không, xem bộ dáng dường như chưa đủ.
Lý Vân Tiêu chép miệng, cười nói:
Không tệ, quả nhiên là linh đan diệu dược, tinh thần lực của bản thiếu gia đã phục hồi hai, ba phần mười.
Các nữ nhân vẻ mặt ngẩn ngơ, không biết nên nói cái gì.
Bên ngoài Xuân Đình Nguyệt bỗng vọng vào giọng nữ nhân cực kỳ sắc bén:
Lý Vân Tiêu, ra tay đi, ta muốn chiến đấu với ngươi một trận!
Các nữ nhân biến sắc mặt, giật mình nhìn ngoài cửa. Vân Tiêu công tử là khách nhân thiên giai của Mục gia, vô cùng tôn quý. Không biết là ai mà dám tìm đường chết như vậy?
Một bóng người lấp lóe, trực tiếp xông vào.
Nữ nhân trước mặt Lý Vân Tiêu đứng đầu các nữ nhân, nàng giận quát:
Là ai mà to gan như vậy!
Nữ nhân bay ra ngoài nhưng bị một chưởng lực ập đến chấn hộc máu, té trong đại sảnh.
Các nữ nhân rối loa, tức giận tấn công kẻ xâm nhập.
Du Yến Ảnh Nha Chưởng!
Nữ nhân xâm nhập mặc áo đỏ, thân pháp rất nhanh, chỉ thấy tàn ảnh trong không trung.
Nữ nhân khẽ quát, quanh thân ngưng tụ một vách tường sắt đột nhiên nổ tung hóa thành vô số chưởng ảnh, trông như bươm bướm bay.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Hai mươi nữ nhân lao lên bị trúng chưởng văng ra bốn phía, kêu rên đau đớn.
Nữ nhân áo đỏ quét mắt qua thấy các nữ tỳ mặc lộ liễu, té xuống đất thì lộ ra xuân quang vô hạn, làm nàng đỏ mặt.
Nữ nhân khinh bỉ nói:
Quả nhiên là thứ dâm loạn!
Nữ nhân lăng không chộp một thanh kiếm đâm hướng Lý Vân Tiêu.
Keng!
Hai ngón tay Lý Vân Tiêu kẹp thân kiếm giữa đầu ngón tay, hắn hoàn toàn không hiểu ra sao:
Nàng là ai? Nói bậy bạ cái gì? Tại sao muốn giết ta?
Nữ nhân áo đỏ liều mạng dùng sức rút kiếm ra nhưng không được, lòng hoảng hốt, vừa gấp vừa tức quát mắng:
Biết rõ còn hỏi, hôm nay ta đến giết ngươi!
Nữ nhân bị thương trong đại sảnh cố gượng người dậy nói:
Nàng tên Mục Uyển Sơn, là tôn nữ của Mục Hoằng trưởng lão.
Lý Vân Tiêu nhớ đến Mục Hoằng, lần đầu tiếp xúc Mục gia là Mục Hoằng mang theo Mục Phong Hoa, Mục Phong Tuấn xuất hiện ở thành Hồng Nguyệt, mới rồi cũng gặp trong Cơ Quan các. Nhưng hai người không tiếp xúc nhiều thêm nên lười chào hỏi nhau.
Mục Uyển Sơn tức giận quát:
Dâm tặc buông tay! Nếu không buông ra ta sẽ giết ngươi!
Lý Vân Tiêu không biết nên nói cái gì:
Nếu giết được ta còn cần la om sòm vậy sao? Nếu nàng còn gọi ta là dâm tặc thì bây giờ ta sẽ làm chuyện dâm cho nàng xem!
Mục Uyển Sơn sợ hãi mặt trắng bệch, không dám nói thêm nữa, đôi mắt oán hận trừng Lý Vân Tiêu như hai lưỡi dao đâm xuống.
Lý Vân Tiêu nói:
Có phải nàng và ta trước đó có hiểu lầm gì không? Ta thề là tuyệt đối chưa từng dâm nàng, hy vọng nàng bình tĩnh lại tìm ra hung phạm.
Mục Uyển Sơn xấu hổ, gò má nóng rực, tức phát khóc:
Vô sỉ! Lưu manh!
Mục Uyển Sơn không dám mắng chữ dâm tặc nữa.
Lý Vân Tiêu lạnh nhạt nói:
Đi đi, đừng để hung phạm trốn.
Tay Lý Vân Tiêu búng nhẹ thân kiếm.
Keng!
Mục Uyển Sơn cảm giác áp lực đè cánh tay, nguyên tay phải tê dại, trường kiếm bay ra. Mục Uyển Sơn và kiếm bị đánh văng ra xa bên ngoài Xuân Đình Nguyệt.
Mục Uyển Sơn bò dậy, người dính đầy bùn, gào khóc:
Hu hu hu!
Mục Uyển Sơn cảm thấy thiên địa bao la, có mình nàng cô đơn, chẳng bằng chết cho rồi.
Mục Uyển Sơn giơ trường kiếm lên định cắt cổ.
Đột nhiên một bóng người lao tới trước mặt Mục Uyển Sơn, là Lý Vân Tiêu. Mục Uyển Sơn sợ hãi vội thụt lùi, trường kiếm chĩa vào Lý Vân Tiêu.
Mục Uyển Sơn sợ hãi hỏi:
Ngươi . . . Ngươi muốn làm gì?
Lý Vân Tiêu nói:
Đừng sợ, ta sẽ không ngăn nàng tự sát. Ta chỉ muốn hỏi một việc, nàng có từng nghe cái tên Mục Trần?
Mắt Mục Uyển Sơn hoang mang lặp lại:
Mục Trần?
Mục Uyển Sơn la lên:
Khôi Lỗi chân nhân Mục Trần đại nhân?
Lý Vân Tiêu nghe thế mừng rỡ kêu lên:
Đúng là vị Mục Trần đại nhân này, nàng quen không?
Mục Uyển Sơn lạnh lùng nói:
Mục Trần đại nhân là khôi lỗi sư xuất sắc nhất lịch sử Mục gia cho nên kính xưng là Khôi Lỗi chân nhân. Là đại nhân vật mấy vạn năm trước, mỗi tử đệ Mục gia đều biết.
Thì ra là vậy.
Đã chứng thật suy đoán trong lòng Lý Vân Tiêu, nam nhân áo lam tuyệt đối không phải Mục Trần.
Khôi lỗi sư lợi hại nhất trong lịch sử Mục gia, ha ha ha, thú vị.
Mục Uyển Sơn hét to:
Cái gì thú vị? Đồ khốn, lưu manh này, ta sẽ không theo ngươi!
Lòng Mục Uyển Sơn chịu uất ức, nước mắt rơi như mưa.