Hừ.
Lâm khinh thường hừ lạnh một tiếng:
Lâm ta đây từ khi nào cần chạy trốn để bảo vệ mạng sống? Huống chi những người này xâm nhập vào cấm địa của ta, sao có thể bỏ qua?
Lúc này Trác và Xán lui vào.
Đám người Lỗ Thông Tử vào theo, đứng ở cửa đại điện, cách quả cầu ánh sáng vàng trăm trượng,, lạnh lùng giằng co.
Nam nhân thủ lĩnh giương mắt nhìn đại điện, nhếch mép cười lạnh:
Lâm, ngươi đâu?
Trong quả cầu ánh sáng vàng phát ra giọng Lâm:
Ngươi là ai?
Nam nhân ngạc nhiên, con ngươi co rít nhìn quả cầu ánh sáng vàng chằm chằm.
Nam nhân cười gằn:
Ha ha ha! Ngươi đã yếu ớt đến mức khó thể giữ được thân thể sao?
Đám người Lỗ Thông Tử giật nảy mình nhìn quả cầu ánh sáng vàng, thật khó tin cường giả giới vương cảnh trong truyền thuyết đã suy yếu đến mức này.
Lâm nói:
Lý Vân Tiêu, các ngươi đến đằng sau ta đi.
Đám người Lý Vân Tiêu không đáp, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Nam nhân thủ lĩnh cười khẩy nói:
Bộ dạng của ngươi đã thế này rồi còn muốn bảo vệ bọn họ?
Trác rít gào:
Lâm đại nhân, hãy để ta xé xác bọn họ ra! Tay và lão Xán cho tới bây giờ còn không sợ chết!
Lâm cười nhạt một tiếng, nói:
Đồ ngốc, ta đã bao giờ nói các ngươi sợ chết? Nhưng không cần hy sinh vô ích, mau tới đằng sau ta.
Xán dự cảm được điều gì, đứng im không nhúc nhích.
Xán trầm giọng nói:
Đại nhân, xin hãy cho ta biết tiếp theo là gì? Chúng ta đứng sau lưng đại nhân rồi làm gì tiếp?
Quả cầu ánh sáng vàng xoay tít, ánh sáng trở nên nhu hòa.
Lâm chậm rãi nói:
Tiếp theo thì . . . Các ngươi không cần quan tâm.
Nam nhân thủ lĩnh dẫn đám người từng bước tiếng lên nghe vậy khựng lại, kinh ngạc hỏi:
A? Chẳng lẽ ngươi còn có thủ đoạn gì nữa?
Biểu tình của Xán trầm trọng lắc đầu nói:
Ta sẽ không đi qua. Theo đại nhân không biết đã bao nhiêu năm tháng, bản thân cũng quên. Thiên Vũ giới bây giờ đã không phải là thời đại chúng ta từng ở, ta không có chút hứng thú.
Trác trầm giọng nói:
Ta cũng không hứng thú chút nào.
Quả cầu ánh sáng vàng xoay nhanh, đại điện tĩnh lặng.
Lý Vân Tiêu chợt người quay người đối mặt đám Lỗ Thông Tử, tiến lên trước mấy bước:
Đại nhân hãy chết tâm đi, dựa vào hy sinh mạng sống nữ nhân chạy trốn thì tương lai chúng ta làm sao trực diện lòng mình?
Lý Vân Tiêu nhớ đến khuôn mặt hoàn mỹ của Lâm, cần nàng hy sinh bản thân bảo vệ bọn họ, hắn rất tức giận, máu đốt cháy.
Nam nhân dẫn đầu thở phào nhẹ nhõm, khẽ thở dài:
A, định liều mạng sao?
Lúc này Lý Vân Tiêu bị thương rát nặng, hắn lấy một hộp ngọc ra, nhẹ nhàng mở nắp. Một vầng sáng vàng mông lung dâng lên từ bên trong.
Tim Phi Nghê đập nhanh, nàng cảm ứng được bên trong chính là một cọng lông Thiên Phượng.
Năm ngón tay Lý Vân Tiêu chộp, cọng Phượng Vũ rơi vào lòng bàn tay rực lửa, từ từ đốt cháy.
Đây là Lâm cho Lý Vân Tiêu để hắn luyện hóa hấp thu chân lực Thiên Phượng bên trong đột phá chưởng thiên cảnh, nhưng bây giờ hắn trực tiếp dùng để chữa thương.
Phượng Vũ bốc cháy ngọn lửa tỏa ra từng vòng Thiên Phượng chân quang, bị Lý Vân Tiêu thi triển tạo hóa nhất khí quyết chớp mắt hút vào người.
Con ngươi Diêu Kim Lương co rút, mặt vặn vẹo rống to xông lên:
Lông Thiên Phượng! Lông Thiên Phượng của ta!
Vi Thanh giật mình kêu lên:
Diêu Kim Lương!
Vi Thanh hấp tấp quát nạt!
Mau trở lại!
Nhưng làm sao kêu Diêu Kim Lương về được? Diêu Kim Lương khát vọng đột phá chưởng thiên cảnh, cộng thêm Lý Vân Tiêu, La Thanh Vân liên tiếp đột phá trước mắt gã, các đường cường giả không ngừng xuất hiện, thực lực đều trên gã, Diêu Kim Lương bị kích thích mất lý trí.
Giờ phút này vừa thấy lông Thiên Phượng là Diêu Kim Lương không nhịn nổi, mắt đỏ ngầu lao tới. Trên không trung Quỷ Lăng Giảo cởi bỏ niêm phong.
Táng Vân Thú cũng gầm rống xông lên song song với Diêu Kim Lương.
Một người một thú khí thế dung hợp hoàn mỹ biến thành công kích xoắn ốc, bên trên hiện ra chữ ‘đấu’ ánh vàng.
Đấu Chiến thánh quyết!
Mặt đất bị lực lượng này xới tung tàn phá, không gian lung lay.
Khúc Hồng Nhan kinh sợ, nàng sợ Lý Vân Tiêu lại bị thương, cầm kiếm tiến lên nhưng hắn ngăn lại.
Lý Vân Tiêu nói:
Cứ để ta đánh.
Quang minh lưu ly thân của Lý Vân Tiêu không ngừng chữa trị nội thương giờ hút vào nhiều Thiên Phượng chân lực, lực lượng đã phục hồi khá nhiều.
Giữa ta và ngươi đúng là nên chấm dứt. Vốn còn rất nhiều chuyện nên không rảnh quan tâm ngươi, nếu ngươi đã lao ra rồi thì giải quyết chuyện ngươi và ta trước, cho ngươi sớm kéo màn.
Diêu Kim Lương nghe vậy giận dữ, hai người vốn nổi tiếng hiện tại đã là khác nhau một trời một vực. Diêu Kim Lương ở trong mắt đối phương chẳng đáng một đồng.
Lòng xấu hổ và tức giận nổi lên, Diêu Kim Lương mạng dồn hết lực lượng vào huyền khí. Đấu Chiến thánh quyết lại tăng uy thế thêm mấy phần.
Lý Vân Tiêu sắc mặt bình tĩnh, toàn thân hóa thành ánh sáng vàng lấp lánh. Pháp tướng ba đầu sáu tay hiện ra, tự bắt ấn.
Tam Ấn Hợp Nhất!
Đại thủ ấn ngưng tụ trên cao chớp mắt biến thành rồng vàng gầm rống xông lên.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Quỷ Lăng Giảo chém vào rồng vàng, đẩy rồng vàng liên tục thụt lùi, tan vỡ thế của nó.
Mắt Lý Vân Tiêu lấp lánh tia sáng vàng, ba mặt pháp tướng đều lộ vẻ lạnh lùng cùng nói:
Không tệ, tiếc rằng ngươi vẫn phải kéo màn trước tiên.
Pháp tướng trước mặt một tay bắt ấn, tay khác giơ lên cao. Lôi vân mấy trăm loại màu sắc hiện ra, cuồn cuộn trên bầu trời.
Thiên Lôi Động, Điện Chỉ!
Hai ngón tay phải khép lại, tử lôi nhảy nhót đột nhiên gxo tới trước.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Đại điện tràn đầy tiếng sấm sét, một tử lôi thô cỡ cánh tay tràn ra. Khi rồng vàng bị nổ tung thì đánh vào Quỷ Lăng Giảo.
Bùm!
Trong Quỷ Lăng Giảo không ngừng phát ra thanh âm tan vỡ, sau đó tử lôi xuyên thấu qua mãnh liệt bắn vào cơ thể Diêu Kim Lương cùng Táng Vân Thú.
Lôi vân nhiều màu trên bầu trời lao nhanh xuống, ầm vang nổ tung giữa một người một thú.
Táng Vân Thú kêu thảm một tiếng, bầu trời đẫm máu, không biết là máu thú hay máu người, đều bya đi.
Bùm!
Bùm!
Hai thanh âm bị đánh bay đập vào vách tường cung điện, trượt xuống.
Cơ thể Táng Vân Thú, Diêu Kim Lương khét đen mảng lớn, không ngừng bốc khói dường như bị điện chín. Quỷ Lăng Giảo rơi một bên, bị tử lôi đánh méo.
Miệng Táng Vân Thú phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp, không ngừng dùng chân trước đụng vào Diêu Kim Lương, rên rỉ.
Một lúc sau Diêu Kim Lương phun ra bãi máu:
Phụt!
Diêu Kim Lương vùng vẫy bò dậy nhưng đôi chân run bần bật.
Tất cả mọi người lẳng lặng nhìn Diêu Kim Lương. Lý Vân Tiêu thu ba đầu sáu tay, c hỉ nhìn. Một kích vừa rồi động vết thương trong người Lý Vân Tiêu, nhưng lực lượng lông Thiên Vũ không ngừng bị hấp thu.
Ha ha ha! Ha ha ha ha ha ha!
Diêu Kim Lương đột nhiên cười phá lên, cười đến gương mặt vặn vẹo.
Diêu Kim Lương nghiến răng:
Cổ Phi Dương, ngươi muốn giết ta sao? Năm đó ngươi không được, hiện tại vẫn như cũ không được!
Diêu Kim Lương mãnh liệt chuyển động công lực, thoáng chốc đánh gãy tâm mạch của mình.
Máu chảy từ khóe môi Diêu Kim Lương như bức rèm che nhỏ xuống đất.