Lý Vân Tiêu biểu hiện càn quấy ngang ngược vì khiến đối phương không sờ thật giả sâu cạn, càng là sợ ném chuột vở đồ.
Đám người Lý Vân Tiêu từ trên bầu trời bay xuống, tiến vào cung điện. Xán và Trác canh giữ trước cửa cung điện , lạnh lùng nhìn mọi người, tràn đầy khinh miệt.
Lỗ Thông Tử nói:
Quốc chủ đại nhân, làm sao bây giờ?
Phong Yếu Ly trợn trắng mắt liếc Lỗ Thông Tử:
Ngươi hỏi ta thì ta biết hỏi ai? Là ngươi nghĩ ra ý tưởng thì tự mình tìm cách đi. Nhưng ta thể phải nhắc nhở ngươi, vị Lâm đại nhân này trong cuộc chiến phong ma ngày xưa là tồn tại đỉnh giới vương cảnh.
Lỗ Thông Tử cũng biết về giới vương cảnh, mặt âm trầm càng thêm khó coi.
Trong hư không vang lên thanh âm xa lạ:
Nhưng ngươi cũng biết là chuyện năm xưa, hiện tại không lợi hại như vậy.
Một người từ từ bước ra, là cao thủ đám người Lý Vân Tiêu gặp gỡ khi mới vào Vĩnh Sinh chi giới, Bàng Vân.
Lỗ Thông Tử nhíu mày hỏi:
Ngươi là ai?
Bất quá ngươi cũng biết đó là năm đó, hiện tại cũng không lợi hại như vậy.-
Hư không truyền đến một đạo thanh âm xa lạ, từ từ có một người đi ra, chính là Lý Vân Tiêu đám người mới vừa vào Vĩnh Sinh chi giới thì gặp phải cao thủ Bàng Vân.
Ngươi là ai?
Trong Vĩnh Sinh chi giới có nhiều cao thủ, tùy tiện một người bước ra toàn là chưởng thiên thần cảnh. Nên đám người đỉnh cao xuất thân từ Thiên Vũ giới như bọn họ rất là buồn bực.
Bàng Vân cười nói:
Hư danh sớm bị thế nhân quên đi, chúng ta hãy nói việc chính đáng đi. Theo ta biết thì trong tay Phạn Yêu không chỉ có Thiên Phượng Chân Vĩ Linh còn hơn mười cọng vũ linh bình thường, đều là báu vật vô giá. Thực lực của Phạn Yêu không phải giới vương cảnh như mười vạn năm trước, có người nói Phạn Yêu bị ma chủ đánh trọng thương rớt cảnh giới. Các ngươi không phát hiện Phạn Yêu chưa bao giờ lộ mặt ra sao? Chắc chắn có vấn đề.
Lỗ Thông Tử chắp tay nói:
Lỗ Thông Tử nhíu hỏi.
Vị đại nhân này nói có lý, chẳng biết đại nhân cho rằng vấn đề đó là gì?
Bàng Vân nói:
Ta đoán hơn phân nửa là vết thương ngày xưa chưa lành nên khó khăn hành động. Không thì mới rồi các ngươi nói chuyện hỗn láo vậy, muốn chia cắt Chân Vĩ Linh, Phạn Yêu đã tức giận lao ra phân thây các ngươi rồi.
Lỗ Thông Tử làm vẻ mặt thỉnh giáo:
Có lý, vậy bây giờ phải làm gì đây?
Bàng Vân hắng giọng:
Khụ khụ, đương nhiên là giết vào rồi, sau đó cướp đi lông chim Thiên Phượng.
Lỗ Thông Tử chắp tay ra hiệu mời:
Tốt, vậy chúng ta sẽ lấy đại nhân dẫn đầu, đi theo đại nhân cùng giết xuống!
Ý là để Bàng Vân đi đầu.
Bàng Vân hơi biến sắc mặt, nói:
Việc này nên là mọi người chung sức đồng lòng, còn phân chia trước sau gì? Nếu nhất định phải đề cử một người dẫn đầu thì các hạ rất có danh vọng, dù sao cũng là tổng trưởng gì đó.
Lỗ Thông Tử xua tay, khiêm tốn nói:
Ha ha ha, tổng trưởng gì đâu, chỉ là hư danh. Các hạ hiểu biết nhiều về tình hình Phạn Yêu, nên là các hạ dẫn dắt chúng ta mới đúng.
Bàng Vân cũng xua tay:
Ha ha, tại hạ có hiểu gì đâu, chỉ là tin vỉa hè.
Hai người nhường tới nhường lui nói không dứt.
Cách xa ngàn trượng, không gian dao động, một nam nhân bước ra.
Nam nhân vẻ mặt châm chọc:
Chỉ là một yêu tộc, đáng sợ vậy sao?
Mới rồi Lý Vân Tiêu và Dận Vũ gây dao động quá lớn, e rằng đã kinh động một đám lão quái vật chạy tới. Dù lấy được Thiên Phượng Chân Vĩ Linh thì bọn họ khó thể sở hữu nó.
Phong Yếu Ly có suy tính khác, chẳng ham hố gì Thiên Phượng Chân Vĩ Linh mà chỉ muốn giết Lý Vân Tiêu lấy tàn hồn Họa Đấu.
Lỗ Thông Tử nhìn người mới đến, giơ ngón tay cái lên khen:
Các hạ rất có khí phách.
Người nọ hừ lạnh một tiếng, cười khẩy nói:
Nếu các vị không dám lên trước thì để bản công tử đánh trận đầu!
Mấy thanh âm cùng vang lên:
Hay!
Lỗ Thông Tử, Bàng Vân hoan nghênh hai tay hai chân.
Nam nhân không nói gì, nhếch mép cười phạt, phất ống tay áo:
Theo ta đi.
Nam nhân lao xuống.
Thấy có người dẫn đầu thì cả đám hưng phấn.
Hơn nữa người dẫn đầu có tu vi chưởng thiên cảnh, chắc có thể thăm dò được sâu cạn trong điện.
Xán và Trác một trái một phải đứng trước cung điện, trợn to mắt nói:
To gan gàn rỡ!
Toàn bộ đứng lại!
Hai người trừng đoàn người kéo đến, khí thế bộc phát ập đến.
Người đi đầu hơi biến sắc mặt nói:
Hai người này là tồn tại hư cực, ta không đánh lại, trong các ngươi ai giải quyết?
Bàng Vân nhíu mày nói:
Ngươi thậm chí không đánh laị thủ vệ mà còn muốn vào Phạn Yêu?
Người kia lạnh lùng nói:
Ta chỉ nói lúc này Phạn Yêu không được chứ không nói thủ vệ cũng bất lực. Nếu không phải các ngươi nhát như thế thì Thiên Phượng Chân Vĩ Linh đã sớm nẳm trong túi mọi người.
Trác hét to một tiếng:
Đám chuột nhắt chết tiệt, bằng vào các ngươi cũng xứng Lâm đại nhân ra tay sao? Hai chúng ta đủ rồi!
Lưỡi búa to huơ một cái chém tới.
Người dẫn đầu sớm cảnh giác, đạp thân pháp né thoát.
Lỗ Thông Tử trầm giọng nói:
Đã đến bước này rồi không ai còn đường lui, lên!
Lỗ Thông Tử lật tay lấy một thứ ra, là Minh Luân mà Kỳ Thắng Phong để lại, vô cùng sắc bén, tỏa ra ánh sáng âm u.
Mấy người khác cũng quyết tâm, khí thế kinh thiên bùng nổ ập hướng Xán và Trác.
Giọng Lâm phát ra từ cung điện:
Một đám tự tìm chết, để bọn họ vào đi.
Thanh âm không chút tình cảm khiến đám người nghe rùng mình, cực kỳ cảnh giác.
Xán và Trác liếc nhau, quay đầu lao vào cung điện.
Trong đại điện, tay Lý Vân Tiêu nâng một hộp ngọc dài, là Thiên Phượng Chân Vĩ Linh mà Lâm đưa cho. Dù chưa mở ra nhưng có thể cảm nhận được bên trong không tầm thường.
Lý Vân Tiêu nhíu mày nói:
Lâm đại nhân khiến Xán và Trác lùi lại vào điện thì rắc rối rồi. Nhóm Lỗ Thông Tử hơn phân nửa có thể đoán được tình huống của đại nhân không ổn.
Quả cầu ánh sáng màu vàng trong đại điện liên tục nhấp nháy, Lâm lạnh nhạt nói:
Tình huống của ta vốn không ổn, để nhóm Xán ở bên ngoài chỉ tăng thêm nguy hiểm cho bọn họ.
Lý Vân Tiêu kinh ngạc hỏi:
Nghe đại nhân nói như thế dường như có cách ứng đối?
Lâm nói:
Không có.
Lý Vân Tiêu lật tay cất đi Thiên Phượng Chân Vĩ Linh, lo lắng hỏi:
Cái này . . . Vậy nên đối phó làm sao?
Lâm nói:
Hết thảy tùy duyên, ta còn sức công kích một lần.
Tim mọi người đập nhanh, giật mình ngẩng đầu lên.
Vẻ mặt Linh Mục Địch đau buồn trầm giọng nói:
Đại nhân nói vậy là ý gì?
Lâm nói:
Ta không còn nhiều thời gian, dùng hy sinh tuổi thọ trả giá phát huy ra sức mạnh tạo hóa cảnh đánh một kích. Bọn họ có thể tránh được hay không phải xem vận mệnh của chính họ.
Trong đại điện tràn ngập không khí đau buồn. Mọi người biết rõ sau một kích đó Lâm sẽ không còn tồn tại.
Lý Vân Tiêu nói:
Làm ơn đừng buồn vậy không? Chúng ta hợp sức giết ra ngoài, tóm lại sẽ mở ra một con đường.
Linh Mục Địch nói:
Lý Vân Tiêu nói không sai, bọn họ muốn giữ lại tất cả chúng ta là chuyện không thể nào.