Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 3378: Chương 3378: Dương điện 1




Ba Mộc nói:

Chưa thua thì lấy gì chuyển bại thành thắng?

Tù vội la lên:

Chẳng lẽ ngươi nhìn không ra đám người Lý Vân Tiêu chết chắc sao?

Ba Mộc lắc đầu nói:

Không nhìn ra.

Tù giận dữ:

Đồ bỏ Dận Vũ nói đúng, các ngươi thật là đầu gỗ óc heo! Nếu chúng ta không phải châu chấu chung sợi dây thì ta rất muốn cho các ngươi chết chưa hết tội!

Ba Mộc mỉm cười nói:

Vậy chờ chết rồi tính tiếp đi.

Tù tức giận quát:

Ngươi nhìn cái tính cách quái đản của ngươi xem! Ngươi không rõ tại sao lúc trước ta không thân với ngươi? Bản thân ngươi không suy nghĩ sao?

Ba Mộc phớt lờ Tù, hai tay vẽ trước mặt dường như đang thi triển loại bí thuật nào đó.

Như Thị Ngã Văn tỏa ánh sáng vàng chóia lòa, mảng lớn phù văn nổi lên trên cánh hao.

Nguyên Hải chi sâm lâm chấn động dữ dội sắp trời sụp đất nứt.

Mặt đất nứt nẻ, Hải Hoàng Điện hoàn toàn vụn vỡ không chừa một miếng ngói.

Ánh sáng vàng bắn ra từ mặt đất khuếch tán trên bầu trời, hóa thành một cung điện màu vàng.

Vương tộc Tứ Hải giật mình kêu lên:

Hải Thần điện!?

Ba Long lộ vẻ mặt hoảng hồn. Nghe đồn có Hải Thần điện tồn tại, dù là Ba Long cũng không rõ thật giả.

Cái này…

Lý Vân Tiêu ngây người, ngơ ngác nhìn bóng điện màu vàng, giống Thánh Ma điện y như đúc.

Thần điện tỏa ánh sáng vàng mông lung phát ra sức mạnh hùng vĩ to lớn.

Luồng sáng từ điện bay xuống, mỗi cột sáng đáp xuống đất phát ra tiếng nổ rung trời.

Cảnh tượng Bắc Minh Chiến Gian thay đổi theo vạn luồng sáng vàng, một tòa cung điện hùng vĩ nhô lên trong ánh sáng vàng.

Chuyện gì xảy ra?

Đám người hải tộc rất là giật mình, lực lượng điện to kia rộng lớn bao la như hánh đường, khiến bọn họ áp lực khó đến gần.

Dận Vũ giật mình kêu lên:

Thánh Ma điện? Không… Không thể nào!

Dận Vũ nhận ra điện này, trong mắt tràn ngập kinh hoàng, vô cùng khó hiểu.

Rầm!

Rầm!

Thánh điện mênh mông ánh sáng vàng hóa thành ngàn vạn cột sáng đâm vào mặt đất, một tòa điện đường thực thể trong phút chốc sinh thành, sừng sững chính giữa Hải chi sâm lâm, nguy nga hùng vĩ!

Đám người Lý Vân Tiêu biến mất, đã bị thánh điện bao tùm vào trong.

Mặt Dận Vũ đen như lọ nồi. Hải Thần điện trước mắt giống Thánh Ma điện y như đúc, trừ hơi thở thần thánh huy hoàng ra còn lại không khác gì.

Dận Vũ hiểu biết uy năng Thánh Ma điện.

Long Thủ hỏi:

Đại nhân, hiện tại nên làm gì?

Dận Vũ lạnh giọng nói:

Điện này chế tạo bắt chước Thánh Ma điện, tuy rằng cũng rộng lớn hùng vĩ nhưng không có uy năng của Thánh Ma điện. Chúng ta dùng cách trước của nghịch tử, điều khiển thật nhiều hải tộc thấp kém đi lê ăn mòn đại điện này.

Long Thủ nói:

Cách này cũng được nhưng mất rất lâu. Đám người này đã sức cùng lực kiệt, là cơ hội tuyệt vời để bắt trọn ổ. Nếu chờ bọn họ phục hồi với bảy, tám vị cường giả hư cực thần cảnh, ta sợ là chúng ta sẽ tổn thất lớn.

Dận Vũ gật đầu nói:

Không sai, vậy không dùng hải tộc thấp kém, khiến người Tứ Hải hợp sức oanh kích đi.

Dận Vũ nhìn lên trời cao giọng quát:

Xin Cửu Uyên đại nhân cũng phối hợp ta.

Long Thủ truyền lệnh đi. Bộ tộc Tứ Hải toàn bộ bước ra khỏi hàng, cờ bay phấp phới, sát khí đằng đằng.

Trong phút chốc ngàn vạn luồng sáng dâng lên, các đường cường giả ra tay đánh vào Hải Thần điện.

Ầm ầm!

Hải Thần điện bị chấn hàng vạn luồng sáng như mưa rào đánh nát mặt hồ, sóng gợn lăn tăn.

Đám người Lý Vân Tiêu đúng là ở trong đại điện, mọi người giật mình trước cảnh thần kỳ này, thật lâu không thể hoàn hồn.

Tù và Giao Nữ cũng đi vào, tất cả đều ngạc nhiên ngước nhìn trời.

Trên nóc có điêu khắc hoa văn kỳ lạ nhưng không ảnh hưởng tầm mắt mọi người, toàn có thể xuyên thấu nhìn ra ngoài.

Mắt thấy công kích rậm rạp giáng xuống rung động tâm hồn người, nhiệt huyết sôi trào, hận không thể lao ra đánh một trận.

Lý Vân Tiêu hoảng hốt hỏi:

Đại nhân, Hải Thần điện cùng Thánh Ma điện có quan hệ như thế nào?

Ánh mắt Ba Mộc ngạc nhiên mỉm cười nói:

Thì ra ngươi cũng biết Thánh Ma điện, tòa Hải Thần điện này vốn là Thánh Ma điện.

Cái gì?!

Lý Vân Tiêu hơi khó hiểu hỏi:

Ta từng thấy Thánh Ma điện trong khe nứt sơn mạch Thiên Đãng, hơn nữa bị Ma tộc chiếm, chẳng lẽ đó là giả?

Ba Mộc từ đài sen pháp hao đáp xuống, đôi chân đạp mặt đất.

Cơ thể Ba Mộc vẫn do bóng sáng ngưng tụ thành, dường như không có thực thể.

Ba Mộc giải thích rằng:

Ngày xưa chỉ có một Thánh Ma điện, sau khi Ma Chủ Đế phân liệt ra Phổ đại nhân, hai người vì tranh giành điện này mà đánh nhau kịch liệt. Cuối cùng Thánh Ma điện bị một phân thành hai, đây là dương điện. Thứ ngươi thấy trong sơn mạch Thiên Đãng tất nhiên là âm điện.

Mọi người ngây ngốc nghe. Kiến trúc cũng có thể một phân thành hai, hóa thành âm dương, thật là không thể tưởng tượng.

Ba Long lo lắng hỏi:

Tổ tiên đại nhân, thần điện này có thể duy trì bao lâu?

Nhu Vi vẫn đang được dải sáng bao bọc, bên trong tràn ngập sự sống nhưng mãi không thấy dấu hiệu thức tỉnh. Nhu Vi sợ thần điện bị phá, kịch chiến lan đến ái thê.

Ba Mộc mỉm cười nói:

Yên tâm đi, nguồn lực lượng của thần điện là linh tuyền vạn năm bên dưới Hải chi sâm lâm, liên miên không dứt. Cho bọn họ quần công thế này qua một trăm năm cũng không phá được. Điều ta lo là…

Ba Mộc chưa nói xong bên trên thần điện lấp lánh ánh sáng đen, đì đùng xé rách không gian oanh kích mạnh vào thần điện.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Nguyên đại điện lắc lư.

Mạnh quá!

Vẻ mặt Lý Vân Tiêu giật mình kêu lên:

Lực lượng khủng khiếp như vậy sợ là có cường giả Chưởng Thiên cảnh dốc sức đánh một kích!

Biểu tình Ba Mộc rầu lo khẽ thở dài:

Quả nhiên là sợ cái gì đến cái gì, tộcthâm uyên đúng như cái tên, quả nhiên là sâu không lường được.

Mặt Ba Long tràn đầy tức giận, lạnh giọng nói:

Chờ qua kiếp này rồi ta sẽ giết tới thâm uyên, để chủ thâm uyên gì đó cho ta lời giải thích!

Ba Mộc nhìn Ba Long, lắc đầu nói:

Với tư chất của ngươi vốn có khả năng chạm vào đỉnh giới này. Nhưng ngươi quá tình cảm, cả ngày đồi phế, tự hủy tương lai. Hiện tại lấy cái gì đi liều với người ta? Đừng nói người, một con cự thú đáy biển đủ xé rách ngươi.

Ba Long bị nói mặt đỏ rực, trong mắt tràn đầy hối hận:

Tổ tiên đại nhân dạy rất đúng, tử tôn bất hiếu.

Ba Mộc nói:

Ai có chí nấy, không thể trách ngươi. Chờ Nhu Vi tỉnh lại hy vọng ngươi sẽ cố gắng vươn lên. Thái Dương chân quyết thần diệu vẫn có thể tiến thêm một bậc.

Ba Long cung kính nói:

Rõ!

Ba Long không dám nói gì nữa.

Ầm!

Ầm!

Lại là hai luồng sáng đen giáng xuống, làm đại điện lấp lánh ánh sáng vàng, rung rinh mơ hồ.

Công kích bộ tộc Tứ Hải như gãi ngứa, nhưng ánh sáng đen phá giới lay động kết giới thần điện khiến công kích từ hải tộc ặng ký hơn.

Đám người Dận Vũ, Phong Yếu Ly cũng phải biến sắc mặt, mắt lóe tia kinh sợ.

Thực lực tộc thâm hải vượt xa bọn họ tưởng tượng!

Mắt Dận Vũ phủ lớp sương, không biết đang nghĩ gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.