Dận Vũ xì cười:
Như thế nào, giờ phút này mới hiểu chính mình nhỏ bé sao? Các vị con kiến.
Lý Vân Tiêu mở miệng nói:
Không phải tồn tại càng lâu càng ghê gớm. Theo ta thì trong Tứ Hải có rất nhiều chủng tộc sâu xa hơn hai tộc các ngươi nhiều. Ví dụ tôm, cua, rùa, cáp này nọ, chúng nó sống lâu hơn xa hai vị. Nói tóm lại vẫn là các ngươi ếch ngồi đáy giếng.
Mọi người ngây ngẩn.
Ba Long kinh ngạc nói:
Lời này rất có đạo lý, tuy rằng có chút không đúng nhưng ta không tìm được kẽ hưởp hản bác.
Phi Nghê cười nói:
Hoàn toàn không cãi lại được.
Lý Vân Tiêu cười:
Nếu muốn bình chọn vua Tứ Hải thì nên chúng nó mới đúng. Nhanh chóng tìm vua Tứ Hải của các ngươi đi, đừng léo nhéo ở đây!
Quảng Pháp khẽ hừ chắp tay nói:
Chân Long đại nhân, Lý Vân Tiêu rất giỏi đấu miệng lưỡi, tuyệt đối đừng bị hắn kéo vào vòng.
Dận Vũ sắc mặt âm trầm gật đầu nói:
Ta hiểu, ta cũng lĩnh giáo qua rất nhiều lần.
Dận Vũ châm họcc:
Lý Vân Tiêu, cho dù ngươi thắng miệng lưỡi, thì sao? Thua mạng rồi có được khoái cảm không?
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nói:
Ta cũng không muốn đấu võ mồm với ngươi, nói thẳng đi, hôm nay ý của các ngươi sao?
Dận Vũ trào phúng:
Ha ha, như thế nào, ngươi sợ?
Dận Vũ lạnh lùng nói:
Vừa rồi không phải muốn lấy mạng bổn tọa sao? Giờ muốn cầu hòa?
Lý Vân Tiêu cười mắng:
Cầu hòa cóc khô, giỏi thì đừng chạy, hôm nay phải giết ngươi! Một đám đến lấp đầy biển có gì đắc ý? Nhìn khắp Hải chi sâm lâm có người nào không đủ sức diệt các ngươi trong tích tắc?
Dận Vũ tức xì khói, nhưng gã hiểu lực lượng vương tộc Tứ Hải quá yếu. Dù Dận Vũ còn lá bài tẩy thủy long nhưng chỉ dựa vào sức mạnh lực lượng không đủ để đối kháng Hải chi sâm lâm.
Muốn trấn áp toàn trường, khống chế hết thảy phải dựa vào lực lượng tộc thâm uyên.
Được, bổn tọa không phải hạng người bụng dạ hẹp hòi, xóa bỏ chuyện lúc trước.
Dận Vũ trầm tư nhiều lần, bất đắc dĩ ráng nhịn khuất nhục trước đó, cắn răng nói:
Giao ra nghịch tử Tù của ta, huynh muội Đoan Mộc, và pháp thần của Tù thì chúng ta đi ngay.
Tù giật nảy mình, mặt không còn chút máu.
Lý Vân Tiêu phất tay nói:
Tù thì ngươi cứ mang đi, hai điều kiện khác miễn bàn.
Mặt Dận Vũ đen như lọ nồi lạnh lùng nói:
Ta lại lùi một bước, Đoan Mộc Hữu Ngọc phải đi theo ta, ta có thể để lại pháp thân của Tù cho ngươi.
Lý Vân Tiêu cảm thấy kỳ kỳ, hắn liếc Đoan Mộc Hữu Ngọc. Đoan Mộc Hữu Ngọc hoang mang không hiểu gì.
Lý Vân Tiêu quái dị nói:
Ngọc công tử giết phụ thân của ngươi hay gì mà muốn mạng của hắn dữ vậy?
Dận Vũ bị chọc tức hộc máu:
Phụt!
Dận Vũ tức giận quát:
Bổn tọa là chân long thiên địa sinh dưỡng, phụ thân ở đâu ra? Đừng nói bậy bạ! Ta muốn Đoan Mộc Hữu Ngọc suy tính một chuyện giúp ta.
Thì ra là vậy.
Mọi người hiểu ra, nhưng cũng thấy lạ, có chuyện gì khiến Dận Vũ để ý như vậy?
Phong Yếu Ly nêu ý kiến:
Và cả Cửu Diệu Tinh trượng nữa.
Mắt Dận Vũ lạnh lùng nói:
Ủa? Vị này là ai? Có chút quen mắt.
Mặt già Phong Yếu Ly đỏ rần, biết Dận Vũ tức giận chuyện vừa rồi.
Phong Yếu Ly lúng túng ho khan:
Khụ khụ, Dận Vũ huynh cứ đùa.
Dận Vũ châm chọc nói:
À, ra là quốc chủ của Tuyết chi quốc. Phong Yếu Ly lão huynh, ta nhớ mới rồi ngươi đã đi mà sao giờ trở lại?
Phong Yếu Ly rất bức bối.
Cứ tưởng Dận Vũ chết chắc, ai thèm mạo hiểm vì một người chết? Không ngờ Dận Vũ số lớn như thế, nhặt lại cái mạng từ quỷ môn quan. Nếu biết sớm vừa rồi Phong Yếu Ly đã ra tay cứu Dận Vũ.
Phong Yếu Ly lúng túng nói:
Dận Vũ huynh nói đùa, vừa rồi ngô chỉ định làm bọn họ mất cảnh giác để thừa dịp ra tay.
A, ra là vậy.
Dận Vũ ung dung nói:
Nhưng ta nhớ Yếu Ly huynh nói chuyện gì đều nên dựa vào chính mình, phải tự lập cánh sinh, độc lập tự chủ mới đúng. Câu này rất hợp ý ta, hợp vô cùng. Các hạ dựa vào sức mình lấy cửu Diệu Tinh trượng đi.
Phong Yếu Ly bị nói á khẩu, đứng ngây như phỗng, đi không được, không đi cũng không được, bức bối vô cùng.
Lý Vân Tiêu nói:
Để Ngọc công tử suy tính cho ngươi không khó, ngồi xuống nói đàng hoàng là mọi người vừa lòng đẹp ý, không cần mang người đi đi?
Đoan Mộc Hữu Ngọc biến sắc mặt dường như nghĩ tới cái gì.
Đoan Mộc Thương thầm căng thẳng nhìn ca ca của mình, lắc đầu rồi lại nhẹ gật đầu.
Bọn họ không biết Dận Vũ yêu cầu suy tính cái gì, nhưng đã có thể đoán được. Chuyện cần suy tính nhất định là nghịch thiên, phải trả giá cực lớn.
Nếu không Dận Vũ đã chẳng động can qua lớn thế này. Suy tính đơn giản thì Phong Yếu Ly đủ sức làm, không cần đến bắt Đoan Mộc Hữu Ngọc.
Dận Vũ cười gằn:
Chỉ sợ hắn không thích, nên đành mang đi, có như vậy mới ngoan ngoãn.ta có thể hứa với ngươi sẽ hết sức bảo vệ mạng sống của hắn.
Nghe nói thế thì Lý Vân Tiêu đã hiểu, kinh ngạc hỏi:
Bản thiếu gia rất tò mò ngươi muốn biết chuyện nghịch thiên gì? Chẳng lẽ kết quả ma kiếp?
Hừ!
Dận Vũ châm chọc nói:
Ma kiếp dính gì đến ta? Hơn nữa chuyện lớn như thế chỉ bằng vào tu vi cỏn con của Đoan Mộc Hữu Ngọc dù có chết cũng không suy tính ra được.
Dận Vũ nói đúng, ma kiếp liên quan tồn vong của hai giới, dù Bách Luân Kết Y sống lại cũng không thể tính ra kết quả.
Lý Vân Tiêu ung dung nói:
Ngươi nói lấp lửng như thế thì thật xin lỗi, ta không thể để ngươi mang Ngọc công tử đi.
Dận Vũ trầm giọng nói:
Ngươi thấy đáng vì một tiểu tử quy chân thần cảnh mà trở mặt với ta không? Ngươi có tính đến vì bảo vệ hắn mà chết bao nhiêu người không? Làm thống soái Thiên Vũ Minh, ngươi bỏ mặc ích lợi toàn liên minh. Nếu chúng ta đánh nhau thì những cường giả hư cực thần cảnh này không biết bao nhiêu người chết, ngươi đã suy nghĩ cẩn thận được và mất chưa?
Lý Vân Tiêu cười khẩy nói:
Đây chính là ta và ngươi tư duy khác nhau. Nếu không bảo vệ được một bằng hữu kiêm thuộc hạ thì ta còn mặt mũi gì làm Xán? Ngọc công tử không đi theo ngươi, muốn chiến thì chiến đi!
Lý Vân Tiêu phát ra khí thế kiên quyết vô cùng.
Quảng trường trở nên túc sát, báo hiệu trận chiến đấu kinh thiên động địa sắp bắt đầu.
Đám người Thiên Vũ Minh từ bốn phương tám hướng tụ tập lại đoàn kết quanh Lý Vân Tiêu.
Đoan Mộc Hữu Ngọc thầm cảm động, máu đang sôi trào, nóng bỏng.
Dận Vũ nổi khùng:
Ngu xuẩn đầu gỗ, tại sao Thiên Vũ giới có nhiều kẻ ngốc như vậy? Tức chết ta!!
Giết giết! Giết hết đám ngốc này đi!
Dận Vũ tức xì khói rống to:
Đám ngốc tồn tại kéo thấp chỉ số thông minh giới này, bổn tọa là chân long thiên địa phải phụ trách giới này. Để Đoan Mộc Hữu Ngọc lại, những người khác giết hết!
Trong phút chốc phong lôi dâng lên trên trời, sát khí rung trời ầm vang giáng xuống.
Tù xoay người đáp xuống bên cạnh Ba Mộc, hét to:
Ba Mộc, mau trả pháp thân của ta lại cho ta, vậy thì ta có thể giúp ngươi đối kháng Dận Vũ, chuyển bại thành thắng!