Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1439: Chương 1439: Kết giới. (2)




Chương 1438: Kết giới. (2)

Người bị thương kia cũng hoảng sợ quát:

Không tốt, con thú này vậy mà kèm theo kết giới chi lực, làm sao bây giờ?

Giờ phút này hơn mười cái xúc tu đánh tới hai người, tốc độ nhanh đến kinh người, mà lực phá hoại cũng rất mạnh, những nơi đi qua không gian đều trực tiếp vỡ vụn

Mau ném ra Cực Quang Kỳ, chạy trốn lên không đi.

Lý Vân Tiêu đột nhiên hét lớn một tiếng.

Hai người lập tức tỉnh ngộ lại, vội vàng ném Cực Quang Kỳ ra xa, Thiết Lệ kia quả nhiên đình trệ thoáng một phát, phân ra bộ phận xúc tu đi bắt lấy Cực Quang Kỳ kia, hai người lập tức hóa thành hào quang phóng lên trời, lao về phía Lý Vân Tiêu.

Mặc dù là trên bầu trời cũng rất nhanh bị một cổ lực lượng ngăn trở, độn không thể độn, sắc mặt ba người đều triệt để trở nên trắng bệch.

Lục tiên sinh bọn hắn sao còn chưa tới?

Một người trong đó lo lắng nói:

Không phải là những người kia thấy con thú này lợi hại nên trực tiếp chạy trốn rồi chứ?

Lý Vân Tiêu trầm giọng nói:

Trong kết giới này không cảm thụ được khí tức bên ngoài, nhưng lúc trước chúng ta còn có thể phát giác được bọn hắn đang chạy tới, hiện giờ phải xem xem ba người chúng ta có đồng tâm không rồi, chỉ cần chúng ta liên thủ, không nói chiến thắng con thú này, chèo chống đến khi bọn Lục tiên sinh chạy tới tuyệt đối không thành vấn đề đâu.

Con thú này cũng chỉ là cửu giai trung cấp mà thôi, ta cũng không tin nó có thể dễ dàng giết chết ba người chúng ta.

Một gã Võ Đế trong đó trầm xuống, hai tay nhanh chóng kháp quyết trước người, một kiện chiến y kim quang xán lạn hiển hiện, tản mát ra lực lượng kết giới, bảo vệ hắn vào trong, tiện tay lâm không vẫy tay một cái, không trung có chút chấn run lên một cái, một thanh chiến đao cực lớn liền bị hắn nắm trong tay, vác trên vai

Lý Vân Tiê vừa nhìn qua, lập tức trong lòng đại định không ít, người này có thực lực Võ Đế ngũ tinh, hơn nữa có chiến y và chiến đao cửu giai, thực lực không thể đo lường.

Mà người bị thương kia cũng sửng sốt một chút, nhìn qua tên Võ Đế ngũ tinh kia, lộ ra nụ cười đắng chát nói:

Vị bằng hữu kia chắc là người của đại thế gia a, nếu ta có thể có loại tài nguyên này, cũng cũng không cần vội tới Lục Giản Bác bán mạng rồi.

Hai tay của hắn mở ra trước người, ngưng ra một thanh chiến kích ra, dĩ nhiên là vật bái giai.

Võ Đế ngũ tinh kia cũng nhướng mày, nói:

Ngươi thân là Võ Đế tứ tinh, thậm chí ngay cả một kiện huyền khí cửu giai cũng không có sao?

Người nọ khổ sở nói:

Lần này bán mạng thay Lục Giản Bác, hắn đồng ý chính là một kiện huyền khí cửu giai, nếu ta không chống nổi thì…, huyền khí của hắn cũng được tiết kiệm rồi.

Thần sắc Lý Vân Tiêu ngưng tụ, đột nhiên quát:

Đừng nói những lời ủ rủ này nữa, hải thú đến rồi.

Toàn thân hắn lập tức kim quang đại thịnh, pháp tướng ba đầu sáu tay hiển hiện, trên mỗi cánh tay hoặc cầm huyền khí, hoặc niết quyết ấn, pháp tướng trang nghiêm, lộ ra trận trận khí tức uy nghiêm thần thánh.

Tay trái hắn khẽ động, chín chuôi Bắc Thiên Hàn Tinh Kiếm hiển hóa trước người, ngưng tụ thành cửu kiếm kiếm đồ, có thể công có thể thủ.

Tên Võ Đế bị thương kia thấy thế tròng mắt cũng lộ ra, trên những huyền khí kia tất cả đều là cửu giai khí uẩn ah

Hắn thân là Võ Đế tứ tinh cũng chỉ cầm một cây chiến kích bát giai, đối phương chẳng qua chỉ có tu vị Võ Tôn, vậy mà có hơn mười kiện huyền khí cửu giai, cái này bảo lòng hắn sao chịu nổi chứ?

Vân Tiêu công tử, giờ phút này tình thế cực kỳ nghiêm trọng, không bằng cho ta một kiện huyền khí cửu giai, đợi đẩy lui địch sẽ trả lời cho ngươi có được không?

Lý Vân Tiêu quát:

Đừng nói nhảm, chuyên tâm nghênh địch, những huyền khí cửu giai này người sao có thể khống chế trong chốc lát được chứ?

Mấy chục cái xúc tu nhao nhao từ phía như tiên nữ tán hoa đánh lên, hơn nữa mang theo tiếng xé gió cực kỳ chói tai, khiến toàn thân người đều run lên, lưng rét run.

Những thứ buồn nôn này giao cho ta đi.

Tên Võ Đế ngũ tinh kia bước xuống một bước, tay phải khẽ động, chiến đao cực lớn khiêng trên vai run rơi xuống, một mảnh kim sáng lóng lánh lướt qua, một đao lâm không chém xuống

Sát Đao Lưu Thỉ

Đao mang phảng phất bổ ra một phương thế giới, bầu trời cứ như vậy bị phân giải ra, kết giới kia cũng rung động lắc lư vài cái, khe hở hư không màu đen hiện ra dưới đao mang, chặt đứt vô số xúc tu, hóa thành vô số khối thịt rơi vãi trên không trung.

Khiến người không rét mà run chính là vô số khối thịt kia còn nhảy lên trên không, trên một khối đều có vô số giác hút nhỏ, tựa hồ dẫn dắt lẫn nhau, vậy mà bắt đầu hút lấy nhau, biến thành một đoàn, càng lúc càng lớn.

“Ọt ọt”

Ba người đều nuốt nuốt nước miếng, một màn trước mắt này cũng quá buồn nôn rồi.

Thái Cổ Thiên Mục nơi mi tâm Lý Vân Tiêu bỗng nhiên mở ra, một đạo thần hỏa hóa thành Phượng Hoàng, phát ra một tiếng kêu to từ Viễn Cổ, đốt tới cục thịt kia

Thần hỏa hừng hực thiêu đốt, viên thịt đầy trời đều bị đốt lên, lại tựa hồ như không bị ảnh hưởng vậy, vẫn từ bốn phương tám hướng hội tụ đến trong ngọn lửa cực lớn kia, cùng viên thịt trong đó dung làm một thể.

Cái gì? Vậy mà không sợ lửa sao?

Tên Võ Đế tứ tinh kia trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, hắn cũng có thể cảm nhận được lửa mà Lý Vân Tiêu thi triển ra tuyệt đối không phải phàm hỏa, theo lý thì sinh vật trên biển sợ nhất là lửa mới đúng chứ?

Ta hiểu được.

Lý Vân Tiêu đột nhiên kêu một tiếng, hai tay vội vàng bấm niệm pháp quyết thu hồi hỏa diễm, mà tay còn lại thì giơ búa lên cao, đột nhiên đánh xuống dưới.

Lục Giản Bác nhìn trúng lôi đình chi lực của hắn, như vậy hiển nhiên hải thú sợ lôi đình

Ma Ha cổ văn đại biểu cho lôi chi quy tắc hiển hiện dưới búa, diễn biến ra một mảnh lôi ngục, đột nhiên đánh xuống dưới.

“Ầm ầm”

Lôi đình chấn trên đoàn viên thịt kia, lập tức phát huy tác dụng thật lớn, toàn bộ viên thịt lập tức bị đánh nát, lần nữa hóa thành vô số thịt nát chấn khai

“Rống”

Lần này tựa hồ đã chọc giận Thiết Lệ dưới mặt đất, cái đầu như dược hoàn kia lay động kịch liệt, nhìn qua, sẽ lập tức phát hiện trên cái đầu kia có vô số lổ nhỏ, đồng thời tiến hành hô hấp, do đó sinh ra tiếng rít chói tai cực độ, xa xa truyền ra.

Ah nha đây là. . . công kích âm ba a.

Sắc mặt ba người đều đại biến, lực sóng âm này trực tiếp xuyên thấu phòng ngự của bọn hắn, chấn nhập vào thể nội. Hai tay Lý Vân Tiêu bấm niệm pháp quyết, vận chuyển Đại Diễn Thần Quyết, ổn định lại tâm thần, cánh tay khác thì chỉ quyết kiếm đồ, chín thanh trường kiếm biến hóa ra một đạo kiếm hình cự đại, lâm không chém xuống

Còn cánh tay giơ búa kia cũng trực tiếp đánh xuống lôi đình, từng đạo lôi đình phảng phất như thiên kiếp chi uy chấn xuống, chấn toàn bộ thịt nát trên không trung thành bụi phấn, hơn nữa còn rơi xuống trên đầu dược hoàn kia.

“Rầm rầm”

Lôi điện từng đạo đánh xuống, lại bị phòng ngự Thiết Lệ ngăn trở, từng vòng linh áp chấn khai, không cách nào ảnh hưởng tới nó chút nào cả, nhưng lực sóng âm kia cũng càng ngày càng mạnh

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.