Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1440: Chương 1440: Thiết Lệ. (1)




Chương 1439: Thiết Lệ. (1)

Không tốt lực lượng của ta quá yếu, chút lôi đình đó hoàn toàn không thể tổn thương đến nó.

Lý Vân Tiêu thoáng cái thu búa lại, tế ra Hoàng Triêu Chung, đánh vào mấy đạo pháp quyết, phát ra Thanh Dương chi âm xa xưa, ra sức kháng cự thế công âm ba.

“PHỐC”

Tên Võ Đế tứ tinh kia trực tiếp không chịu được nửa, phun ra miệng lớn máu tươi, trong đôi mắt bắt đầu dần dần mất đi thần thái, lộ ra vẻ thô bạo, khí tức trên thân cũng bắt đầu trở nên cổ quái.

Chuyện gì xảy ra?

Tên Võ Đế ngũ tinh kia cả kinh, phát hiện thần sắc tên Võ Đế tứ tinh kia nhìn qua hai người ngày càng quái dị …, hơn nữa tựa hồ không bị sóng âm ảnh hưởng tới, từng bước một đi tới chỗ hai người.

Tên Võ Đế tứ tinh kia đột nhiên vung vẩy lấy chiến kích, lâm không chém tới Lý Vân Tiêu.

Sắc mặt Lý Vân Tiêu phát lạnh, cái búa hiển hiện trong tay, đột nhiên gõ xuống Hoàng Triêu Chung, một mảnh lôi quang đánh đi.

“Ầm ầm”

Chiến kích chi lực của Võ Đế tứ tinh kia xé rách lôi quang, nhưng bản thân của hắn cũng bị lôi đình và sóng âm đánh trúng, đặc biệt là tiếng chuông phát ra kia, khiến thần sắc trong mắt hắn giãy dụa kịch liệt, tựa hồ không cam lòng bị khống chế.

Lý Vân Tiêu thấy hắn tựa hồ còn cứu được, một cánh tay liên tục dùng búa đánh lấy Hoàng Triêu Chung, mặt khác hai tay bấm niệm pháp quyết, kết xuất một đạo Thiên Địa Ấn, trên đó có ma cái Ma Ha cổ văn lóng lánh, đúng tinh thần công kích chi pháp kia, hắn đột nhiên thuấn di đến trước người tên Võ Đế kia trực tiếp đánh xuống.

“Phanh”

“PHỐC”

Tên Võ Đế tứ tinh kia bị Thiên Địa Án đánh trúng, sau đó đạo công kích tinh thần kia đánh vào trong óc, nương theo lấy Hoàng Triêu Chung vang lên, toàn thân hắn đột nhiên run rẩy, hoàn toàn thoát khỏi trạng thái bị khống chế.

Cảm ơn, cám ơn.

Tên Võ Đế tứ tinh kia một trận hoảng sợ, liên tục nói lời cảm tạ, sắc mặt đã sợ đến trắng bệch.

Sau khi Lý Vân Tiêu cứu được Võ Đế tứ tinh kia về, công kích âm ba của Thiết Lệ cũng đột nhiên ngừng lại, không biết là mệt mỏi hay thế nào nữa.

Tên Võ Đế ngũ tinh kia một mực chú ý Hải thú bên dưới, sắc mặt khó coi đến cực điểm nói:

Chuyện gì xảy ra? Bọn Lục Giản Bác sao còn chưa tới?

Lý Vân Tiêu cũng cảm thấy không bình thường, theo lý chiếu theo thời gian tính toán thì đã sớm đến rồi mới đúng, chẳng lẽ không phá được kết giới? Không nói đến có khả năng này hay không, cho dù thật sự phá không được, ít nhất sẽ có kết giới chấn động khiến bọn hắn cảm nhận được.

Sắc mặt Lý Vân Tiêu âm trầm nói:

Xem ra bọn Lục Giản Bác không đáng tin rồi, Thiết Lệ này tựa hồ cũng không cường đại như trong tưởng tượng, có lẽ chúng ta liên thủ có thể đánh chết nó cũng không chừng.

Liên thủ đánh chết?

Sắc mặt hai người khác cũng cực kỳ khó coi, từ lúc bắt đầu đến giờ, ba người đều ôm tâm lý đào tẩu đợi cứu binh, căn bản không muốn dốc sức đánh một trận, hiện ở bên ngoài hơn phân nửa không trông cậy gì được rồi, ba người lúc này mới dần tiếp nhận và đối mặt sự thật.

Không sai, thực lực Thiết Lệ tựa hồ cũng không cường đại như dự tính, ba người liên thủ phần thắng sẽ rất lớn.

Lý Vân Tiêu động viên hai người:

Nếu nó còn có biện pháp giết ba người chúng ta thì chúng ta đã sớm chết rồi, có thể chống đến bây giờ đã nói rõ rồi.

Không sai, Vân Tiêu công tử nói rất đúng.

Trên mặt tên Võ Đế ngũ tinh kia lộ vẻ kiên quyết nói:

Giết ra ngoài, ta muốn Lục Giản Bác cho chúng ta một công đạo.

Nếu hai vị đã đồng ý rồi, ta tự nhiên sẽ không phản đối.

Tên Võ Đế tứ tinh kia tuy rằng cực kỳ sợ hãi, nhưng lúc này dù sao cũng phải cố lấy dũng khí ra sức đánh cược một lần mới được.

Giờ phút này trong nước biển bỗng phát sinh biến hóa, bốn phía tựa hồ như sôi trào lên vậy, không gian trong toàn bộ kết giới đều tràn ngập hơi nước, một mảnh trắng xoá.

Không tốt, nó đang bốc hơi nước biển, muốn ngoi ra khỏi mặt biển.

Lý Vân Tiêu lập tức đã hiểu rõ chuyện gì xảy ra, Hải thú một khi rời khỏi biển cả, thực lực sẽ đại giảm, đây là nguyên nhân vì sao Thiết Lệ đang chế tạo hoàn cảnh nước biển, bởi vì thế có thể bảo lưu lại khá nhiều thực lực.

“‘Rầm Ào Ào'”

Đột nhiên một cự vật vọt khỏi mặt biển, bóng dáng màu đen tốc độ cực nhanh trùng kích lên, nó tựa hồ phán đoán được thực lực mọi người, nhanh chóng đánh tới tên Võ Đế ngũ tinh kia.

Sát Đao Lưu Thất

Tên Võ Đế ngũ tinh kia đột nhiên biến sắc, chiến đấu trực tiếp chấn động rớt xuống, dùng hết khí lực chém xuống một đao

“Phanh”

Chiến đao huyền khí cửu giai trực tiếp chém lên người Thiết Lệ, như đánh lên kim loại chắc chắn, bắn ra hỏa hoa rất mạnh, một người một thú đều bị lực phản chấn chấn bay ra xa.

Giờ phút này ba người mới nhìn rõ ràng hình dáng Thiết Lệ kia, dĩ nhiên là đầu Bàng Giải quái dị cực lớn.

Đầu Bàng Giải này như một cái dược hoàn cự đại, mà sau đầu lại dài ra râu, đều đã bị chặt đứt, hiện giờ gốc râu vẫn đang không ngừng ngọ nguậy, xấu xí đến cực điểm.

Ha ha, không quá mạnh, có thể thắng.

Võ Đế ngũ tinh kia sau một kích, lập tức trong lòng đại hỉ, cuồng quát lên, hơn nữa chiến lực tăng gấp đôi, hóa thành một đạo quang mang vọt tới, vậy mà hóa ra vô số bóng dáng, vô số đại đao vung vẩy lấy chém xuống, tiếng “Rầm rầm rầm” vang lên liên tiếp, hào quang văng khắp nơi

Bàng Giải kia tuy rằng cũng cực kỳ linh hoạt, nhưng chiến đấu hiển nhiên không sánh bằng nhân loại, bị đánh cho chỉ có thể phòng ngự

Tên Võ Đế tứ tinh kia thấy thế, đại hỉ nói:

Ta đi giúp hắn.

Hắn lập tức hóa thành một đạo quang mang phóng đi, chiến kích múa ra, cũng lập tức chiến thành một đoàn.

Trong lòng Lý Vân Tiêu cảm thấy hơi quái dị, Thiết Lệ này tuy rằng đã ra khỏi nước biển, thực lực giảm lớn, nhưng không thể nào chỉ có chút uy năng đó được, tựa hồ chỉ có lực lượng cửu giai sơ cấp, nếu thế thì một mình Lục Giản Bác cũng đủ để ứng phó rồi.

Nhưng giờ cũng không phải là lúc suy nghĩ những điều này, việc cấp bách là phá vỡ kết giới, nhanh chóng lao ra ngoài.

Hắn thu hồi Kim Thân Pháp Tướng, dùng trạng thái Bàng Giải trước mắt đã không cần phải toàn lực nữa, hai tay vẽ một vòng trước người, Phong Hỏa Ngạc Ngư lập tức bị triệu hoán ra, hóa thành Ngạc Ngư Nhân cực lớn đánh tới quái Bàng Giải ở bên dưới.

Hai gã Võ Đế vừa thấy tư thế của Ngạc Ngư Nhân kia, đều lắp bắp kinh hãi, vội vàng tránh ra.

“Rống”

Ngạc Ngư Nhân nhào lên thân Thiết Lệ, há to mồm tựu cắn xuống dưới.

“Rầm rầm rầm”

Thân thể Ngạc Ngư Nhân không ngừng bị cái càng lớn của Thiết Lệ đánh nát, nhưng lại không ảnh hưởng chút nào cả, nó vẫn cắn chặt lấy, từng chút nuốt vào trong miệng

Lý Vân Tiêu trong lòng vui vẻ, chỉ bí quyết khẽ điểm, nói:

Trở về

Thiết Lệ sốc sức liều mạng trong miệng Ngạc Ngư, lại thủy chung không thể giãy giụa, bị Ngạc Ngư mang theo bay lên, bị quyết ấn Lý Vân Tiêu điểm lấy, trực tiếp thu vào trong Giới Thần Bi.

Cái này. . . , Hải thú kia đâu rồi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.