Tuy Lý Vân Tiêu hơi thích trêu đùa, nói nhảm với đối phương nhưng Kinh Bạch Mộc đã nổi lòng xấu xa với ba nữ nhân là đụng vào nghịch lân của hắn.
Lôi quang chợt lóe, Lý Vân Tiêu thuấn di đến trước mặt Kinh Bạch Mộc, hắn bỗng nhiên vung tay lên một bàn tay vỗ xuống.
Kinh Bạch Mộc giật mình kêu lên:
Nhanh quá!
Lòng Kinh Bạch Mộc luôn trong tình trạng cảnh giác nhưng không ngờ đối phương đột nhiên làm khó dễ, làm lão không kịp trở tay.
Một chưởng giáng xuống phong vân ngưng tụ, mơ hồ có hổ gầm rồng ngâm, ánh sáng vàng chói mắt như núi đè xuống.
Kinh Bạch Mộc giật mình không kịp suy nghĩ, đã không tránh khỏi được chỉ đành giơ chưởng trước mặt vỗ ra.
Kinh Bạch Mộc tràn đầy tự tin đấu quyền chưởng thì tuyệt đối sẽ không chịu thiệt.
Bùm!
Song chưởng va chạm vào nhau, linh áp kinh khủng nổ tung chấn bốn phía.
Lý Vân Tiêu cảm thấy cánh tay tê dại, ánh sáng vàng nổ tung như có núi cao đè trên tay hắn, cơ bắp xương cốt trướng to lên.
Không chỉ thế, một kích hùng hồn của đối phương xuyên qua cánh tay chấn nội tạng trong người Lý Vân Tiêu đảo lộn, trên dưới chấn động, cực kỳ khó chịu.
Nhưng cơ thể Lý Vân Tiêu là thể đại thành, dù tu vi không đủ cũng có thể cứng rắn đỡ công kích từ chưởng thiên cảnh.
Kinh Bạch Mộc kinh kêu:
Cái gì?!
Vẻ mặt Kinh Bạch Mộc tràn đầy khó tin.
Một chưởng này Kinh Bạch Mộc vận dụng lực lượng trên tám phần, cứ nghĩ sẽ dễ dàng phế một tay của đối phương nhưng không ngờ bị đỡ hoàn toàn. Bàn tay đối phương tựa như tường đồng vách sắt, tồi chi không phá.
Không thể nào!!!
Kinh Bạch Mộc giật nảy mình, chợt phát hiện bàn tay bị đối phương chộp lấy.
Răng rắc!
A!!!!
Xương ngoán tay trong ban tay bị Lý Vân Tiêu bóp nát, Kinh Bạch Mộc đau đớn đổ mồ hôi như tắm.
Lý Vân Tiêu cười khẩy nói:
Chỉ mới bắt đầu.
Lý Vân Tiêu đã bóp bàn tay Kinh Bạch Mộc thành thịt nát và xương vụn nhưng vẫn không buông tay mà giơ một ngón giữa lên, lôi quang ngưng tụ trên đầu ngón tay.
Con ngươi Kinh Bạch Mộc co rút:
Đó là . . .!
Lôi quang ngưng tụ biến ra một tử long bay lượn dọc theo đầu ngón tay điểm vào người lão.
Ui! Tử Phủ diệt thế thần lôi!
Kinh Bạch Mộc sợ hãi hồn phi phách tán hét to:
thấy quỷ!
Kinh Bạch Mộc dùng nguyên lực chấn gãy cánh tay, máu phun ra, người nhanh chóng lùi ra sau.
Bùm!
Tử lôi đánh trúng cái tay đứt lìa, nổ nát nó, lửa bừng lên đốt thành tro.
Rốt cuộc là chuyện gì? Sao trên người của ngươi có Phạm Thiên Tử Phủ diệt thế thần lôi? Điều này không thể nào!
Kinh Bạch Mộc còn sợ hết hồn, cảm thấy bỗng dưng mất một cánh tay, rất là bức brối. Giận dữ và xấu hổ tràn ngập trong lòng Kinh Bạch Mộc, sát tâm nổi lên.
Lý Vân Tiêu ngoài cười nhưng trong không cười đi tới gần, mặt đầy sát ý:
Ha ha ha! Ngươi nói không thể liền không thể nào sao? Đến đây, chúng ta thân thiết chút.
Kinh Bạch Mộc phản tỉnh lại:
Là lão phu sơ sẩy, ngươi có thể đến thần đan điện này tất niên có thực lực siêu mạnh. Tử lôi kia dù là thật thì ngươi chỉ có thể thi triển ra một chút, không thì trong thiên hạ này còn ai ngăn được ngươi? Sớm lên trời.
Với ánh mắt và kinh nghiệm dày dạn giúp Kinh Bạch Mộc phân tích rõ ràng ngay, tinh thần bình tĩnh lại.
Tay trái Kinh Bạch Mộc chộp, một thanh yêu đao đen thui quái dị hiện ra trong tay tỏa từng đợt yêu khí chỉ hướng Lý Vân Tiêu.
Trên đao mơ hồ có yêu linh lắc lư, lệ khí phun ran uốt vào, nhìn là biết dính vô số máu.
Lòng Khúc Hồng Nhan hơi run, sợ Lý Vân Tiêu không đánh lại.
Khúc Hồng Nhan vội la lên:
Phi Dương! Người này có tu vi chưởng thiên cảnh, hay bốn chúng ta cùng ra tay giết lão đi!
Đúng, đừng chơi trò một chọi một với lão nữa!
Phi Nghê sợ Lý Vân Tiêu từ chối liền lắc người vèo một cái hóa thành luồng khí đáp xuống gần Kinh Bạch Mộc.
Mí mắt Kinh Bạch Mộc co giật la hoảng:
thiên Phượng chân hỏa!?
Kinh Bạch Mộc bị giật mình còn hơn trước kia:
trời ơi, hôm nay thấy quỷ thật! Không chỉ nhìn đến diệt thế thần lôi còn gặp Thiên Phượng chân hỏa, tiểu cô nương Thiên Phượng niết thể!
Kinh Bạch Mộc phát hiện thể chất của Phi Nghê, đầu tiên là ngây ngẩn sau đó mắt bắn ra tia sáng cuồng cười:
Ha ha ha! Tốt, tốt! Hôm nay toàn cho ta gặp chuyện tốt!
Khúc Hồng Nhan, Lạc Vân Thường lắc người đáp xuống cách Kinh Bạch Mộc mấy trượng, chuẩn bị tùy thời ra tay.
Khúc Hồng Nhan giơ kiếm lên, cười khẩy nói:
Cho nên hôm nay ngươi chết cũng mãn nguyện rồi.
Kinh Bạch Mộc lạnh lùng cười:
Ha ha ha! Người muốn giết lão phu nhiều như hằng hà sa sổ, đáng tiếc bây giờ không thấy một ai.
Kinh Bạch Mộc nheo mắt tham lam nhìn khuôn mặt Khúc Hồng Nhan, dù lão không háo sắc nhưng nhìn mỹ nhân tuyệt sắc thế này cũng không kiềm được động tâm.
trước mắt có bốn người đây, ngươi có sở thích nói năng bậy bạ!
Khúc Hồng Nhan bị Kinh Bạch Mộc nhìn chằm chằm họcc tức, Tử Tiêu kiếm vung lên, ánh sáng bắn ra bốn phía lăng không chém xuống.
Kiếm khí như hồng bay tới, đại sát xung ngưng tụ chiếu rọi trong điện lấp lánh kiếm.
Kinh Bạch Mộc giật mình kêu lên:
Cái gì? Nàng cũng là chưởng thiên cảnh!
Kinh Bạch Mộc vội thụt lùi, yêu đao giơ trước mặt chém, xoèn xoẹt xé rách hư không đánh vào kiếm quang.
Bùm!
Đao quang và kiếm quang cùng chấn vỡ hóa thành từng lih áp màu trắng như lôi điện bắn tứ tung cắt không gian đứt từng khúc.
Kinh Bạch Mộc thật sự biến sắc mặt, trước kia cứ nghĩ bốn người là cường giả quy chân cảnh nên không thèm để bụng, chẳng ngờ nữ nhân xinh đẹp này là chưởng thiên cảnh.
Khúc Hồng Nhan đã sớm rực cháy lửa giận trong bụng:
Chết đi!
Mấy kiếm chém liên tục như sông chảyn hật nguyệt, thân hình xinh đẹp bay lượn, kiếm ảnh múa may.
Phi Nghê, Lạc Vân Thường cũng hành động từ hai bên công kích Kinh Bạch Mộc.
Phi Nghê hai tay bắt ấn biến ra hỏa phượng, một mảnh biển lửa đốt cháy. Nhiệt độ đại điện chợt tăng lên. Ngọn lửa dường như cực kỳ cường đại trong Vĩnh Sinh chi giới, Thiên Phượng chân huyết trực tiếp dẫn động giới lực Vĩnh Sinh chi giới, uy lực tăng cấp số nhân.
Kinh Bạch Mộc giật mình kêu lên:
Thiên Phượng chân hỏa!
Tuy ngọn lửa này không thể bị thương Kinh Bạch Mộc nhưng rất phiền phức. Chân hỏa này có thể thiêu đốt chân nguyên, làm Kinh Bạch Mộc tiêu hao nguyên lực rất lớn.
Kinh Bạch Mộc huơ yêu đao:
Nhất Khí Quy Tông!
Ánh sáng trắng nổi lên như làn khói tán đi, chặn đứng biển lửa cách quanh thân Kinh Bạch Mộc mấy trượng.
Yêu đao lại múa bắn ra tám nhẫn quang chặn lại trảm kích của Khúc Hồng Nhan. Một luồng nhẫn quang bắn hướng Lạc Vân Thường.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Một chuỗi đao quang kiếm khí dồn dập, chỉ mấy chiêu Kinh Bạch Mộc đã ngăn lại ba nữ nhân hợp tác, quanh thân phủ một tầng đao quang, bên ngoài là sương trắng.
Kinh Bạch Mộc dư sức ứng đối, thân hình và đao hợp nhất lấp lóe xuyên qua sương khói chém Khúc Hồng Nhan.
Trong ba nữ nhân thì Khúc Hồng Nhan đem lại uy hiếp lớn nhất cho Kinh Bạch Mộc nên lão phải trừ khử nàng trước.
Đinh!
Khúc Hồng Nhan vẫn bừng bừng lửa giận, rút kiếm chặn lại phát ra tiếng huyền khí va nhau, chấn hỏa quang tung tóe.