Mắt Chu Quân lóe tia sáng gian xảo nói:
Hay là ngươi và ta ăn thần đan kia đi, quay về cứ bảo là không thủ được, ai có thể nói hai ta không phải người hữu duyên đó?
Mạnh Trác giật mình:
Cái này . . .!
Mạnh Trác đang định phản đối nhưng nghe Chu Quân nói câu sau thì sững người lại, trầm ngâm.
Chu Quân cười tủm tỉm xúi giục:
Dựa vào cái gì chúng ta không thể có duyên? Nếu đan dược rơi vào tay ngươi và ta thì đó là có duyên, nếu không tại sao không phải người nào khác đến đây mà phái ngươi và ta?
Mạnh Trác ngẫm nghĩ, một con mắt sáng rực gật đầu nói:
Ngươi nói cũng có lý.
Ha ha ha, vốn là như vậy, dọc đường đến đây ta luôn suy nghĩ vấn đề này.
Chu Quân cười đắc ý:
Chờ đan môn mở thì chúng ta hành động tùy theo hoàn cảnh. Những người này dù phá cửu cung đan đồ cũng không thể tìm đến đây được.
Mạnh Trác trầm tư một lúc, mắt lóe tia sáng nói:
Không đúng, bắc quảng pháp thiên đan đã bị Kinh Bạch Mộc lấy, hắn nên bị truyền tống ra Đế Đan Lâu mới đúng nhưng vẫn chưa thấy mặt. Chẳng lẽ hắn còn ở lại trong đại điện?
Chu Quân biến sắc mặt kinh kêu:
Ở lại đại điện làm cái gì? Chẳng lẽ . . .
Hai người nhìn nhau, nhìn thấu ý tưởng của nhau.
Chu Quân lạnh lùng cười:
Hừ! Lão quái này thật là lòng tham không đáy! Thập giai thần đan không làm hắn no bụng, còn muốn cướp Thiên Vận Tạo Hóa đan sao?
Mắt Chu Quân bắn ra tia sáng lạnh.
Mạnh Trác nói:
Cướp Thiên Vận Tạo Hóa đan thì chưa chắc, có lẽ hắn muốn thử vận máy phá mê đồ không gian trong Đế Đan Lâu vào thập giai thần đan điện khác.
Chu Quân nghe vậy giương mắt nhìn trận pháp phía trước:
Có tổng cộng chín tòa thầ dan điện, toàn bộ đều trong trạng thái phong kín. Khi nào được đan dược, truyền tống trận mở thì không gian nơi đâym ới xem như mở ra. Bạch Mộc lão quái muốn xuyên qua mê đồ thì chỉ có đi tòa đại điện này.
Chu Quân chỉ một tòa cung cách phía trước, bảo châu bên trong chính là hạt châu màu ngọc bích vừa mất ánh sáng.
Lúc này Lý Vân Tiêu đang điều tra trong đại điện, như ếch ngồi đáy giếng thăm dò toàn cảnh bên trong Đế Đan Lâu.
Đột nhiên ánh sáng xanh trên truyền tống trận sáng rực, khí thế cường đại không ngừng tràn ra, không gian dao động.
Có chuyện gì?
Mấy người giật mình vội nhìn hướng truyền tống trận.
Ánh sáng xanh chậm rãi tan biến, một bóng người hiện ra từ bên trong. Một lão nhân mặc áo giai, mặt không biểu tình xuất hiện bên trên trận pháp.
Lão nhân mặt vàng vọt không chút biểu tình, áo gai rách rưới như xơ mướp, tóc rối xù, bề ngoài khá là lôi thôi.
Nhưng lão nhân có khí chất quen ngồi bề trên, phi phàm khiếp người.
Đám người Lý Vân Tiêu trông thấy lão nhân thì sửng sốt, không ngờ có người đến.
Lão nhân cũng ngây ra, ánh mắt nghi ngờ quét qua nữ nhân, cuối cùng ngừng lại trên người Lý Vân Tiêu, Khúc Hồng Nhan, Phi Nghê, Lạc Vân Thường.
Lão nhân hỏi:
Tại sao có bốn người?
Lý Vân Tiêu cũng hỏi:
Các hạ là ai? Đến đây như thế nào?
Chân mày lão nhân giãn ra, hừ mũi cười nói:
Bốn người thì bốn đi. Nói, mới rồi các ngươi có được thần đan gì?
Lý Vân Tiêu hỏi:
Chuyện này liên quan gì các hạ?
Lão nhân cười gian:
Ha ha ha! Đương nhiên liên quan, ta muốn biết viên thần đan tiếp theo của ta là đan gì.
Trong mắt lão nhân tràn đầy thương hại nhìn bốn người.
Ba nữ nhân cảnh giác lên, thoạt trông người này không dễ chọc hơn nữa đến được chỗ này thì sẽ không đơn giản.
Lý Vân Tiêu nghe hiểu ẩn ý trong câu nói:
Viên tiếp theo?
Lý Vân Tiêu cũng cười:
Nói vậy là trong tay các hạ đã có một viên thần đan?
Lý Vân Tiêu lập tức biết tình huống của lão nhân, chắc từ đại điện khá lại đây, tuy không biết sao lão làm được nhưng không phải hạng dễ chọc.
Lão nhân nheo mắt cười gằn:
Ừm ừm! Đã lấy được một viên.
Ánh mắt lão nhân đánh giá Lý Vân Tiêu và ba nữ nhân, nói:
Chàng trai, diễm phúc lớn thật, ha ha.
Ba nữ nhân gò má ửng đỏ.
Khúc Hồng Nhan tức giận quát:
Lão già, ngươi chạy đến đây là vì cướp đan đúng không? Thật là ông cụ treo cổ, ngại mạng dài.
Lão nhân tặc lưỡi lắc đầu, nói:
Ai dà, đáo để thật. Chàng trai, vừa rồi còn khen ngươi nhưng hiện tại bắt đầu đồng tình ngươi rồi.
Lão nhân làm vẻ mặt tội nghiệp người khác.
Lý Vân Tiêu cười khẽ:
Ha ha ha! Cái này không cần lão nhân lo. Lão già, nói cho bản thiếu gia biết sao lão lại đây được không?
Lý Vân Tiêu nheo mắt nguy hiểm nhìn lão nhân.
Tuy hai người cười tươi nhưng rất lạnh lẽo, trong điện tràn ngập khí lạnh.
Lão nhân lạnh lùng cười:
Lão phu có tên, gọi là Kinh Bạch Mộc, không biết tiểu hữu có từng nghe qua?
Lý Vân Tiêu ngẫm nghĩ, lắc đầu, nói:
Lão già là người trong giới đúng không? Thiên Vũ giới mười vạn năm nay cao thủ như mây, đi vào Vĩnh Sinh chi giới càng nhiều không đếm xuể. Chó mèo ở đâu chạy ra làm sao bản thiếu gia nhận ra được?
Lý Vân Tiêu biết cuộc chiến này không thể tránh khỏi, đừng nói Kinh Bạch Mộc chắc chắn sẽ cướp đan dược của hắn, dù là Lý Vân Tiêu cũng thèm nhễu nước miếng thần đan trong tay Kinh Bạch Mộc.
Vì vậy khi nói chuyện Lý Vân Tiêu không chút khách sáo, cứ luôm mồm kêu lão già.
Kinh Bạch Mộc ngoài cười nhưng trong không cười:
Ha ha ha! Chó? Mèo? Ngươi thật dám nói, đã bao nhiêu năm không ngờ có người dám gọi lão phu như vậy, ha ha ha ha ha ha!
Mắt Kinh Bạch Mộc bắn ra sát khí lạnh lùng nói:
Ta vốn định trân trọng hậu bối, chỉ cần ngươi giao thần đan ra thì sẽ tha cho ngươi một mạng.
tha mạng thì khỏi đi, đừng tha. Thật ra ta không quan tâm đan dược, ta chỉ muốn biết tiền bối nhà ngươi làm sao lại đây, mong sẽ không tiếc chỉ giáo.
Lý Vân Tiêu thật lòng muốn thỉnh giáo, chuyện tha mạng thì thiên hạ hiện nay đúng là có người giết được hắn, nhưng không nhiều.
Kinh Bạch Mộc nói:
Ngươi sắp chết rồi còn hỏi làm chi? Chẳng lẽ sau khi chếtm uốn chôn xác trong gian đại điện khác?
Lý Vân Tiêu cười nói:
tiền bối xấu quá, dù sao ta cũng phải chết, cho ta làm con ma hiểu chuyện đi.
Kinh Bạch Mộc ngẫm nghĩ, cuối cùng lắc đầu nói:
tuy ta không biết tại sao các ngươi có bốn người nhưng được Đế Đan Lâu truyền tống tới đây tất nhiên là có chút tài năng. Lỡ như ta nói ra cách vượt mê đồ, tiểu tử nhà ngươi chạy trốn thì làm sao? Ít nhất tình hình hiện tại thì ngươi không chạy thoát được.
Ài, thật khó xử.
Lý Vân Tiêu cười nói:
Nói vậy là chỉ có thể đánh đến khi tiền bối chịu nói?
Kinh Bạch Mộc cười dâm:
Ha ha ha! Chàng trai thật thú vị, bản thân tự tìm chết thì thôi còn liên lụy ba tiểu tức phụ chôn cùng. Nhưng lão phu có lòng từ bi, ngươi cứ yên tâm chết đi, đan dược vừa lấy được và ba tiểu tức phụ này sẽ do ta chăm sóc thay ngươi thật tốt.
Kinh Bạch Mộc liếc qua ba nữ nhân, đặc biệt nhìn kỹ khuôn mặt Khúc Hồng Nhan, mắt hấp háy tia sáng, còn liếm môi.
Không nói đến ba nữ nhân vừa xấu hổ vừa tức giận, mắt Lý Vân Tiêu lướt qua sát khí.
Lý Vân Tiêu nóng máu, lạnh lùng nói:
Hôm nay ta đã tin một câu ngạn ngữ, đó là tự mình tìm đường chết, thần tiên cũng cứu không được!