Ầm ầm ầm ầm ầm!
Lý Vân Tiêu và Lôi Um bị lực lượng cắn nuốt vào, thập giai thần đan màu xanh ngọc bị trùng kích đánh bay, có lực lượng vòng quanh thần đan nhưng không bị tổn hại.
Phương xa ba nữ nhân hợp tác bày ra một kết giới chống lại uy năng vỡ bờ.
Trong đại điện tràn đầy tiếng phong lôi dồn dập kéo dài thật lâu mới tắt dần, nhưng trong không khí vẫn tràn ngập lôi điện và ánh lửa, bị hai loại nguyên tố này tràn ngập.
Lý Vân Tiêu một tay cầm kiếm, tay trái còn giữ hình dạng kết ấn, người lấp lánh ánh sáng vàng, bề ngoài nhìn như không bị thương chút nào.
Phía xa, Khúc Hồng Nhan lòng máy động chợt nghĩ đến điều gì, nàng kinh kêu:
Phi Dương, ngươi . . .!
Lý Vân Tiêu cười cười thu về cánh tay kết ấn, gật đầu:
Lúc ở Bách Luân Kết Y tu thần thể cùng Vân Thường đúng là ta đã mở ra đệ bát môn, thân thể đại thành.
Gò ám Lạc Vân Thường ửng đỏ, xấu hổ cúi gằm mặt sát ngực.
Bát môn đều mở, thân thể bất hủ, thần thể đại thành!
Khúc Hồng Nhan và Phi Nghê rất mừng, điều này nghĩa là Lý Vân Tiêu chỉ dựa vào thân thể là đủ sức đấu với cường giả chưởng thiên thần cảnh!
Dù là Bá Thiên Luyện Thể quyết hay Quang Minh Lưu Ly thân đều là công pháp luyện thể mạnh nhất đương thời, dù thực lực của Lý Vân Tiêu bị Lôi Um ức chế nhưng trong đợt trùng kích khủng khiếp vừa rồi đã định rõ cao thấp của hai bên.
Lý Vân Tiêu không bị thương chút nào, Lôi Um thì càng trở nên mơ hồ. Lôi quang chớp lóe trên người Lôi Um, nó gần như khó thể giữ hình dạng.
Đôi cánh Lôi Um vỗ hóa thành tia chớp xẹt qua không trung ẩn vào tần đan ngọc bích. Trên đan dược ẩn hiện một tầng lôi quang nhấp nháy đì đùng, rút vào trong đan.
Thoáng chốc mùi đan thoang thoảng lan tỏa, ba nữ nhân đứng phía xa say mê ngửi, giãn thần kinh, thoải mái vô cùng.
Lý Vân Tiêu thở phào, may mắn Lôi Um tự động trở vào đan, không thì hắn không có cách nào tốt hơn, đành để ba nữ nhân cùng ra tay bày đại trận buộc Lôi Um quay về.
Không thể mất đan hồn không thì dược tính của thần đan sẽ mất gần hết, không còn tới một nửa.
Lý Vân Tiêu tiến lên trước cầm hộp ngọc lên cẩn thận xem xét.
Trên đan dược thỉnh thoảng có lôi quang lóe lên, loáng thoáng thấy bóng dáng Lôi Um.
Ba nữ nhân xúm lại ngắm nghía thần đan, dù gì là thứ thập giai chưa ai từng thấy, lòng tò mò nổi lên.
Mắt Lý Vân Tiêu bắn ra tia sáng, liếm môi khô khốc.
Lý Vân Tiêu khàn giọng nói:
Lôi năng thật cường đại, ta rất muốn một hơi nuốt trọn nó, cảm giác này quá mãnh liệt. Trong đan ẩn chứa lôi chi bản nguyên sao?
Khúc Hồng Nhan vui vẻ nói:
Vậy ngươi mau nuốt vào thử xem, có lẽ sẽ chuyển hậu thiên lôi thân thành tiên thiên lôi thể.
Vẻ mặt Lý Vân Tiêu vui mừng nói:
Dù không thể chuyển hóa cũng có thể tẩy rửa thân hậu thiên, để bản chất lôi nguyên của ta tiến thêm một bước, thậm chí phá tan quy chân thần cảnh trói buộc, bước vào chưởng thiên cảnh cũng chưa biết chừng. nhưng nuốt đan này cần thời gian bế quan tiêu hóa, hiện tại lại đang trong Đế Đan Lâu, chờ rời khỏi Vĩnh Sinh chi giới rồi hãy ăn.
Lý Vân Tiêu duỗi ngón tay hóa phù trên không trung kết thành mấy phù ấn lăng không rơi xuống, từng đợt phong vào đan dược, chặn lại linh khí tránh cho khuếch tán.
Lý Vân Tiêu cũng thêm vài cấm chế tránh cho Lôi Um phục hồi nguyên lực xông ra, sau đó cất hộp ngọc vào Giới Thần Bi.
Giờ phút này, phía trước đại điện chậm rãi hiện ra một truyền tống trận cỡ nhỏ, ánh sáng xanh lấp lánh chuyển động.
Lý Vân Tiêu khen từ tận đáy lòng:
Nơi đây quả nhiên giống với Ngọc Thư các, dựa theo tu vi và thuộc tính mỗi người khác nhau truyền tống vào không gian của riêng mình. Người luyện chế đan tháp này rất giỏi.
Loại tính toán tinh vi này đã vượt qua phạm vi hiểu biết của Lý Vân Tiêu, là thủ đoạn chỉ những người thần thuật ngày xưa mới có.
Khúc Hồng Nhan nói:
Nếu đi từ truyền tống trận này chắc sẽ trở về lối vào? Vậy có thể tiến vào lần nữa không?
Lý Vân Tiêu trầm ngâm nói:
Nếu là Ngọc Thư các sẽ trực tiếp truyền tống người ra ngoài các, cùng một người khó thể đi vào lần sau. Kết cấu không gian trong tháp này cực kỳ phức tạp, ta đang nghĩ có cách nào không ra ngoài, trực tiếp xuyên qua đại điện khác?
Phi Nghê cười nói:
Nếu làm được thì toàn bộ thần đan trong đan tháp này đều thuộc về chúng ta.
Mấy người chỉ tưởng tượng đã thấy hơi kích động. Dù sao là thập giai thần đan chứ không phải hàng chợ.
Lý Vân Tiêu bắt đầu cẩn thận quan sát đại điện và truyền tống trận.
Ngay lúc này, giây phút này.
Trong Đế Đan Lâu, một ám lâu khác, có hai nam nhân áo đen bắt ấn ngồi đối diện nhau.
Ở giữa hai người là một pháp trậnh ình tròn bị chia thành chín cung cách, bên trong khảm minh châu bảo ngọc màu sắc khác nhau, ngũ quang thập sắc cực kỳ chói mắt.
Đột nhiên một bảo châu màu ngọc bích vụt tắt mất hết ánh sáng, như thành đất đá.
Nam nhân bên tay trái tên Mạnh Trác chợt mở mắt trái bắn ra tia sáng, khó tin kêu lên:
A? Không ngờ là tử kim lôi kiếp đan!
Mắt phải nhắm chặt, một vết sẹo dài cả tấc như con rết bò trên mí mắt, dữ tợn đáng sợ.
Ừm! Đúng là bất ngờ thật.
Nam nhân áo đen hơi mập tên Chu Quân, khuôn mặt đôn hậu cười tủm tỉm nói:
Viên thần đan đáng lo nhất không ngờ bị người thứ hai lấy đi, đứng sau Bạch Mộc lão quái lấy bắc quảng pháp thiên đan, thực lực của người này xem ra không giống bình thường.
Mạnh Trác nhìn chằm chằm bảy bảo châu còn lại, trầm ngâm nói:
Kỳ lạ, người lấy đi tử kim lôi kiếp đan là ngoài giới. Có thể hàng phục Lôi Um, dưới Thiên Vũ giới đương thời còn có loại người này sao?
Bảy viên bảo châu hiện màu khác nhau nhưng đều rực rỡ ánh sáng, chỉ có bảo châu màu ngọc bích, màu trắng ngà là tối sầm.
Chu Quân gật đầu, nói:
Đúng là khiến người giật mình. Nhưng Đế Đan Lâu trực tiếp truyền tống người này đến chỗ tử kim lôi kiếp đan đủ thấy người đó có thực lực không tầm thường, vượt qua dự đoán của chúng ta. Không biết là tốt hay xấu, tuyệt đối đừng có biến số gì.
Mặt Mạnh Trác đầy sát khí, vết sẹo như con rết càng dữ trợn hơn, mắt trái bắn ra tia sáng lạnh nói:
Lôi Um đã là thân nửa thực thể, dù là ngươi hay ta muốn bắt nó cũng phải tốn chút sức. Phải cảnh giác người này nhiều, tránh cho làm hỏng kế hoạch thủ đan của chúng ta.
Chu Quân khẽ ừ:
Không ngờ trong Đế Đan Lâu rắc rối vậy, ta còn tưởng là công việc nhẹ nhàng, hèn gì không ai chịu đến. Không biết ngày xưa Nhất Phàm đại nhân nghĩ gì màp hong ấn chí bảo như Thiên Vận Tạo Hóa đan tại đây, chỉ tăng thêm khó khăn cho chúng ta thủ đan.
Mạnh Trác nói:
Thiên Vận Tạo Hóa đan đoạt số trời tạo hóa, hồi sinh người sống, thịt mọc trên xương. Nhất Phàm đại nhân hy vọng người có duyên sẽ được, nhưng mười vạn năm qua vẫn không thấy người hữu duyên xuất hiện. Đảo chủ đành ra lệnh chúng ta lấy về thần đan tránh cho rơi vào tay kẻ trần tục làm đan dược phủ bụi trần.
Chu Quân cười kỳ dị:
Ha ha ha!