Tử chưa đi vào thì trong điện dã truyền ra giọng nữ:
Liệt Hình thú phát ra tiếng gầm đề phòng, không lẽ có khách quý tới chơi?
Thanh âm dịu dàng chất chứa sự kiên cường, quả nhiên là một nhân vật.
Tử và mấy Ma Quân khác lập tức nghiêm nghị hẳn lên.
Tử đứng một bên nói:
Bẩm Nguyệt đại nhân, đúng là có hai vị bằng hữu đến chơi.
Giọng nữ lại truyền ra:
A? Có chuyện gì không?
Tử lập tức kể lại tỉ mỉ đầu đuôi sự việc, đặc biệt nhất mạnh Lý Vân Tiêu đánh chết Phá Giáp Thiết Tích và nhường xác chết cho gã.
Nguyệt yện lặng nghe xong, vắng lặng một lúc rồi mới cất tiếng nói:
Có thể một mình đánh chết Phá Giáp Thiết Tích thì thực lực của vị bằng hữu này ít nhất cũng là Ma Quân nhị giai đúng không? Không biết tôn tính đại danh của bằng hữu là?
Lý Vân Tiêu ngẫm nghĩ, trả lời:
Đại nhân bảo ta Lý là được, người bên cạnh cứ kêu là Hồng.
Lý, Hồng…
Nguyệt lẩm bẩm:
Cái tên thật xa lạ. Nghe nói các người đến từ ngoài bộ, không biết ở bộ tộc nào? Vì chuyện gì mà muốn đi Băng Vực Nguyên Quận?
Sắc mặt Tiểu Hồng hơi khó chịu, nàng thầm nghĩ người tên Nguyệt này tò mò hơi nhiều.
Lý Vân Tiêu cũng nghĩ vậy nhưng hắn không lộ ra mặt, ung dung từ tốn nói:
Ma giới rộng lớn vô biên, khó mà độ lượng. Chúng ta đến từ bộ tộc xa xôi, nói ra Nguyệt đại nhân cũng chưa chắc biết. Tại sao muốn đi Băng Vực Nguyên Quận thì đó là việc tư.
Lý Vân Tiêu nói một đống toàn lời nhảm nhí, không ngay mặt trả lời vấn đề nào.
Tiểu Hồng không kiềm được che miệng cười, nàng suýt cười ra tiếng.
Trong đại điện yên lặng không thanh âm.
Tử vội vàng nói:
Nguyệt đại nhân chỉ là muốn hiẻu biết tình huống cơ bản của hai vị chứ không có ác ý, xin hãy nói đúng thật.
Lý Vân Tiêu liếc Từ, lạnh nhạt nói:
Những lời ta vừa nói toàn là lời thật, nếu không nói như thế mới là lừa các người.
Tử câm nín, phất tay áo thở dài như đang trách Lý Vân Tiêu không biết điều.
Trong điện lại vọng ra giọng của Nguyệt:
Nếu hai vị bằng hữu không chịu lộ ra thì ta không miễn cưỡng, giờ ta đang có việc bận nên không ra nghênh tiếp. Từ, ngươi hãy chiêu đãi hai vị đi, và cảm tạ ơn tặng Phá Giáp thiết tích.
Lý Vân Tiêu cười khách sáo:
Chỉ là một con ma thú nhỏ, dễ nói.
Tử bất đắc dĩ lắc đầu, lập tức kêu mấy người khác vào điện, giao Phá Giáp Thiết Tích cho Nguyệt.
Tử làm động tác mời Lý Vân Tiêu, Tiểu Hồng:
Hai vị bằng hữu, mời sang bên này.
Tử mang Lý Vân Tiêu, Tiểu Hồng đi vài dặm mới ngừng lại, khẽ thở dài:
Hai vị, tiếc quá.
Tiểu Hồng, Lý Vân Tiêu đều khó hiểu:
Tiếc?
Lý Vân Tiêu hỏi:
Sao Tử đại nhân nói vậy?
Tử nói:
Hai vị đưa cho Phá Giáp Thiết Tích là ân nhân của tộc ta, nếu có thể làm Nguyệt đại nhân vui thì có lẽ sẽ cầu được Nguyệt đại nhân luyện chế một món huyền khí cho hai vị, dù chỉ có một cái cũng tốt. Bây giờ xem ra vô vọng rồi.
Lý Vân Tiêu thầm buồn cười, hắn giả bộ buồn bực gật gà gật gù nói:
Thì ra là vậy, ài, đúng là tiếc thật. Nhưng bỏ lỡ cơ hội là bỏ lỡ, cứ để nó qua đi.
Tiểu Hồng không kiềm được muốn cười, ngoài mặt nàng làm bộ tức giận lườm Lý Vân Tiêu, không hiểu sao gò má hây hồng.
Tử nói:
Các vị đừng buồn tiếc nữa. Dù sao còn bảy ngày mới đến đại hội giao lưu vật tư, trong bảy ngày này nếu có cơ hội thì ta sẽ nói tốt cho các vị trước mặt Nguyệt đại nhân, tranh thủ khiến đại nhân nhớ các người là ai.
Lý Vân Tiêu cười nói:
Vậy xin làm phiền.
Tử gật đầu nói:
Khu vực này là đất tu luyện tầng cao nhất Nguyệt bộ, hai vị đi theo ta.
Từ rất nhanh dẫn hai người đến một gian mật thất, cười nói:
Gian này đi, bên trong đủ rộng rãi. Bảy ngày sau ta sẽ tìm hai vị, nếu giữa đường Nguyệt đại nhân nhớ đến cái tốt của hai vị, muốn luyện chế binh khí cho hai vị thì ta sẽ thông báo ngay.
Lý Vân Tiêu vốn định nói giữa đường không cần thông báo với chúng ta nhưng thấy Từ úa nhiệt tình thì không tiện tạt gáo nước lạnh.
Lý Vân Tiêu cười nói:
Tốt. Vậy xin nhờ Từ đại nhân.
Tử vẻ mặt chân chất cười nói:
Sao lại nói vậy, không cần khách sáo.
Tiểu Hồng đột nhiên biến sắc mặt chỉ vào mật thất:
Chỉ một gian?
Tử sửng sốt, gãi đầu nói:
Đúng rồi, một gian.
Lý Vân Tiêu cũng phát hiện vấn đề, hắn chỉ vào Tiểu Hồng rồi chỉ chính mình, lúng túng nói:
Tử đại nhân, chúng ta… Chúng ta nam nữ… Thụ thụ bất thân.
Gò má Tiểu Hồng hây hồng ngại ngùng cúi đầu, nàng thầm nghĩ: Đã như vậy rồi còn nam nữ thụ thụ bất thân gì, sao lúc trước ngươi không nam nữ thụ thụ bất thân đi!
Tiểu Hồng thầm xấu hổ bực tức rồi lại trộn lẫn chút lạc lõng, sau đó giật mình nhớ ra là nàng chủ động đè đối phương. Gò má Tiểu Hồng nóng ran chạy thẳng xuống cổ.
Tử gãi đầu, khó hiểu hỏi:
Đây là mật thất bế quan luyện công chứ không phải mật thất để các người thụ thụ bất thân.
Hai người:
…
Tiểu Hồng xấu hổ bực tức quát:
Ngươi cứ nói thẳng là có hai phòng không? Lải nhải cái gì?
Tử xem Tiểu Hồng tức giận, dù gã không hiểu nhưng vẫn nói ngay:
Có, có, tất nhiên có hai gian. Vậy trong các người ai ở đây?
Thần thức của Lý Vân Tiêu quét qua mật thất, bên trong đúng là vô cùng rộng rãi, ma khí cực kỳ đậm.
Lý Vân Tiêu nói:
Để Tiểu Hồng ở đây đi.
Tiểu Hồng khẽ ừ, giọng nhỏ như muỗi kêu, khác hẳn với vừa rồi nổi khùng, nàng cúi đầu bước chân đi vào.
Lý Vân Tiêu nhìn bộ dạng Tiểu Hồng, cảm thấy đầu đau như búa bổ, hắn không biết nên giải thích sao với nhóm Hồng Nhan.
Khúc Hồng Nhan, Phi Nghê còn ở trong Giới Thần Bi, không biết hai người có phát hiện chưa. Với thực lực của Khúc Hồng Nhan, Phi Nghê thì thần thức xuyên thấu thân bia điều tra chuyện bên ngoài dễ như trở bàn tay.
Lòng Lý Vân Tiêu tháp thỏm theo sau lưng Tử rất nhanh đến gian mật thất khác, hắn đi vào bế quan tu luyện.
Lý Vân Tiêu dò xét tình hình thân thể, giống như lúc ở ngoài cốc, tất cả vết thương đã lành, không có chút gì khó chịu, mơ hồ lực lượng vững bước tăng tiến nhiều.
Đây là chỗ tốt mang đến sau lưng ái ân với Tiểu Hồng, Lý Vân Tiêu nhớ tới cảnh hương diễm đó làm thân thể có phản ứng, máu trong người và ma khí trở nên khô nóng.
Lý Vân Tiêu giật nảy mình, vội vứt bỏ tạp niệm, bắt đầu nghiêm túc điều tức tu luyện.
Bởi vì nguyên giới không tồn tại linh khí, chỉ có thể tu luyện ma công. Thêm vào mật thất không biết làm bằng cái gì mà có tác dụng cộng thêm ma khí rất lớn.
Rất nhanh cả người Lý Vân Tiêu hoàn toàn bị ma khí xâm nhiễm, nhìn không khác gì Ma tộc, thậm chí lộ vẻ dữ tợn.
Một tay Lý Vân Tiêu bắt ấn biến ra Chân Ma pháp thân, ba đầu sáu tay. Sáu tay bắt ấn, ma khí hóa thành hình rồng bị kỳ kình nuốt vào.
Nguyên không gian mật thất mơ hồ vì ma khí lưu động kịch liệt.
Đây là lần đầu tiên Lý Vân Tiêu vui sướng tu luyện ma công như vậy, ba mặt pháp tướng hiện ra khuôn mặt khác nhau, hoặc thích hoặc giận, hoặc tĩnh hoặc động, hoặc buồn hoặc vui.